Chương 921 Uy hiếp (1)
Cố gia là vạn năm thế gia, bí kỹ vô số, Minh Tâm Chứng Khí Thuật chính là bảo thuật tra xét nói dối, vì nguyên nhân này nên muốn dùng cách này để hãm hại cũng không phải chuyện dễ.
Nghe nói như vậy, mọi người đối với lời nói của Dương Xuân Ngạn liền có ba phần tin tưởng.
Chỉ có tử bào lão già kia vẫn như cũ phẫn nộ: “Còn dám nói à, chứng cớ vô cùng rõ ràng, nếu không xảy ra vô duyên vô cớ Khinh La hại ngươi làm gì?”
Dương Xuân Ngạn bất đắc dĩ: “Có lẽ là Khinh La cô nương có hiểu lầm gì đó với ta.”
Hắn đương nhiên không thể nói Cố Phi Hồng phái mình giữ chân Cố Khinh La, chỉ có thể nói như vậy.
Thời khắc này nghĩ đến Cố Khinh La, trong lòng chợt chấn động, bật thốt lên nói: “Không ổn! Cố Khinh La!”
Hắn nhìn chung quanh, nào còn có bóng dáng Cố Khinh La, lập tức biết được Cố Khinh La khẳng định là mượn cơ hội này để chạy.
Giờ phút này mọi người đều bị hấp dẫn đến nơi này, Cố Khinh La thừa cơ rời đi tuyệt đối không có người nào chú ý tới nàng.
Nghĩ đến nhiệm vụ Cố Phi Hồng giao cho mình, Dương Xuân Ngạn khẩn trương, chỉ là hắn muốn chạy, nhưng những người khác làm sao chịu thả.
Cái này gọi là vừa hãm hại tựu thành công, nơi này có đủ loại bí thuật, với lại chuyện này cơ bản không có khả năng phát sinh trong Cố phủ, nhưng bảo rằng ngay cả đề ra những nghi vấn cơ bản đều không có làm rồi tùy tiện để Dương Xuân Ngạn rời khỏi thì không tránh khỏi quá thất trách.
Cố Khinh La muốn chính là như vậy.
Nghĩ đến mình chung quy không thể ngăn cản Cố Khinh La rời phủ, Dương Xuân Ngạn trong lòng thở dài, biết mình không thể hoàn thành phó thác của công tử, mà hiện tại, hắn còn phải giải thích rõ ràng chuyện của mình.
Bên kia, Cố Khinh La đã đi ra phủ.
Ngoài ngủ ngựa xe như nước, thoạt nhìn qua tất cả đều có vẻ bình thường.
Chỉ tiếc là không nhìn thấy bóng dáng của Tô Trầm.
Việc này cũng không có gì lạ, hắn vốn không có khả năng quang minh chính đại đứng ở chỗ này.
Cố Khinh La không biết hiện tại Tô Trầm đang ở đâu, nhưng cố tình nàng không có nhiều thời gian để đi tìm, Cố Phi Hồng và người của hắn tùy thời đều có khả năng lại đây.
Cho nên Cố Khinh La làm một quyết định rất đơn giản.
Nàng bay lên nóc lầu, sau đó lớn tiếng hô: “Ta ở đây! Tô Trầm, ngươi đang ở chỗ nào?”
“Tô Trầm, ngươi đang ở chỗ nào...”
“Ngươi đang ở chỗ nào?”
“Ở chỗ nào...”
“Chỗ nào...”
“Nào...”
Thanh âm của Cố Khinh La cứ như vậy cuồn cuộn bay về phía chân trời, rơi vào bốn phương tám hướng.
Nàng không biết Tô Trầm đang ở đâu nhưng nàng tin rằng Tô Trầm nhất định đang ở chỗ này, nhất định đang ở ngay gần đây.
Chỉ cần hắn nghe được thanh âm của mình thì nhất định sẽ đến.
Nhưng mà theo tiếng hô dần dần đi xa, Cố Khinh La lại không thấy được cảnh tượng Tô Trầm xuất hiện, chỉ có vô số người qua đường kinh ngạc nhìn về phía mình.
Chẳng lẽ mình đoán sai rồi?
Lòng Cố Khinh La dần trầm xuống.
Chẳng lẽ mình phán đoán sai, Tô Trầm không có tới?
Tô Trầm? Rốt cuộc thì khi nào ngươi mới đến gặp ta?
Không đạt được đáp án, cảm giác mất mát lại tràn ngập lòng ngực, Cố Khinh La lòng đầy chua xót.
Đột nhiên, một thanh âm vang lên ở bên tai:
“Hắc, đứng ngốc ở đó làm gì vậy?”
Thân thể Cố Khinh La run lên.
Quay người nhìn lại, chỉ thấy Tô Trầm đang đứng sau người, cười hì hì nhìn mình.
Một khắc này, Cố Khinh La không thể khống chế được bản thân bay vào trong lòng Tô Trầm.
Cố Khinh La ôm chặt lấy Tô Trầm.
Nàng ôm rất chặt, rất dùng sức, phảng phất chỉ sợ hắn lần nữa trốn mất.
Tô Trầm không thể không đẩy nàng ra một chút để thở lấy hơi.
Cố Khinh La chính đang muốn nói gì đó, Tô Trầm đã kéo tay Cố Khinh La nói:
“Đi theo ta.”
Cứ thế kéo Cố Khinh La chạy đi.
Hai người cấp tốc lao nhanh, cùng lúc đó, trong Cố phủ cũng lao ra một đám người, nhìn thấy Cố Khinh La và Tô Trầm, lập tức hô lên:
“Ở nơi đó!”
Rồi cùng truy đuổi theo sau.
Bởi Tân Vũ thành là Không Sơn quốc đô, hạn chế không cho phi hành, thế nên hai người chỉ có thể chạy nhanh trên phố.
Tô Trầm dẫn theo Cố Khinh La chạy như điên, qua phố xuyên ngõ, chớp mắt đã vượt qua mấy con phố, mắt thấy phía sau không người, lúc này Tô Trầm mới dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn Cố Khinh La, Cố Khinh La cũng nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau không nói.
Lúc không thấy mặt, cảm giác mình có rất nhiều điều muốn nói mà không thể nói hết, khắc này rốt cục gặp mặt, đột nhiên lại không biết nên nói gì mới phải, đây đó cứ thế nhìn nhau, trầm mặc.
Sau cùng Tô Trầm ôm lấy Cố Khinh La, hai người đứng ở đầu phố, ôm hôm thắm thiết.
Nụ hôn này, ngọt ngào mà dài lâu, thâm trầm mà nhiệt liệt, không biết kéo dài bao lâu mới buông ra, lại nhìn xung quanh, đã thấy đứng đầy người.
Có kẻ đầy mắt hâm mộ, cũng có thuần túy xem trò vui, càng có hồ đồ hiếu kỳ đầy mắt vô tri —— mấy đứa trẻ con nhìn chăm chú, hưng phấn không thôi.
Nhìn thấy hai người buông ra, bọn họ đồng loạt vỗ tay, dồn dập cổ vũ.
Đương nhiên cũng có kẻ bảo thủ, lắc đầu thở dài:
“Thói đời ngày sau, nhân tâm mất hết, phong tao thế là cùng, có thương phong hóa”.
Vừa nói vừa thở dài lắc đầu rời đi.
Tô Trầm và Cố Khinh La lần nữa cười rộ lên, ôm chầm lấy nhau.
Hai người đang muốn nói gì đó, chợt thấy người Cố phủ bị bỏ lại xa xa đã lần nữa đuổi tới.
Tô Trầm:
“Đúng là bám dai như đỉa.”
Mày liễu Cố Khinh La dựng lên:
“Ta đi đối phó bọn họ.”
“Đừng.”
Tô Trầm kéo nàng:
“Ta biết ngươi là người nhà họ Cố, nhưng Cố Phi Hồng dám làm như thế, sợ là đã có lòng đập nồi dìm thuyền. Gặp nhau quan trọng, chuyện tính sổ để sau hãy nói.”
Nói rồi hắn liền kéo Cố Khinh La rời đi.
Cố Khinh La cũng biết Tô Trầm nói không sai, sự tình đến bước này, e rằng Cố Phi Hồng sẽ không giảng hoà, hi vọng hắn kiêng kỵ sự tồn tại của mình e là không quá khả năng.
Mắt thấy Tô Trầm lôi kéo nàng chạy đông chạy tây, Cố Khinh La nói:
“Tân Vũ thành là thiên hạ của Cố gia, muốn cắt đuôi bọn hắn không dễ dàng đâu.”
“Thật sao?”
Tô Trầm quay đầu cười nhẹ:
“Ta còn tưởng Tân Vũ thành là thiên hạ của Sở gia chứ.”
“...”
Cố Khinh La thoáng ngưng trệ:
“Chàng không cần phải nói thế, thuần lấy thực lực mà luận, trên khắp thiên hạ Nhân tộc, không có kẻ nào hơn được Cố gia. Lấy tính tình của chàng, hẳn phải tra được chút căn cơ Cố gia rồi chứ.”
“Biết, chẳng phải là mười hai tên Nhân Hoàng lão tổ sao.”
Tô Trầm cười nói:
“Chỉ tiếc phần lớn đều ngủ dưới đất rồi.”
Cố Khinh La trừng hắn một cái:
“Chuyện đó mà chàng cũng biết.”
Tuy Cố gia có mười hai Nhân Hoàng lão tổ, nhưng đại thể đều đã ngủ say trong tổ đường, mỗi ba ngàn năm thức tỉnh một lần, thực sự hiện thế lại chỉ có ba người, ngàn năm một lần, luân phiên ngủ say.
Cũng chỉ dưới tình huống như vậy, Cố gia lão tổ mới có thể đột phá hạn chế tuế nguyệt, tồn tại đến nay.
Tô Trầm cười nói:
“Không tính là bí mật to lớn gì. Bên này...”
Tô Trầm lôi kéo Cố Khinh La đi tới một hẻm nhỏ, sau đó nói:
“Cho ta chút máu của nàng.”
Cố Khinh La không biết vì sao hắn cần máu mình, nhưng nếu Tô Trầm đã muốn, Cố Khinh La liền cắt ngón tay, nhỏ ra chút máu.