Chương 920 Gặp lại người yêu
Hộ vệ kia nói: “Tự nhiên là có thể thoải mái giải quyết. Nhưng hết lần này tới lần khác đám trộm này như chuột vậy, trơn tuột không bắt được, sợ là Khinh La cô nương thất thủ cho nên mới ra hạ sách này.”
“Nhưng ta muốn đi Lão Hưng Trai...”
“Vị sư phụ ở Lão Hưng Trai đã được mời đến, đã đợi ngài từ lâu.”
“Ta còn có hẹn đi dạo với Lâm gia Tứ cô nương.”
“Hồng thiếu đã sai người thỉnh Lâm Tứ cô nương đến, rãnh lấy sẽ đến gặp Khinh La cô nương tán gẫu chuyện nhà.”
Sắc mặt Cố Khinh La trầm xuống: “Cố Phi Hồng đúng là hiểu rõ hành tung của ta thật đấy.”
“Chỉ là quan tâm cô nương mà thôi.” Hộ vệ vẫn như cũ không kiêu không nịnh.
“Ta phải đợi mấy ngày?”
“Cũng không lâu lắm, chừng ba đến năm ngày là được.”
Nghe nói như vậy, Cố Khinh La nghĩ ngợi, liếc mắt nhìn hộ vệ kia một cái: “Dương Xuân Ngạn, tài ăn nói của ngươi cũng không tệ.”
Hộ vệ gọi là Dương Xuân Ngạn thi lễ: “Tạ cô nương khích lệ.”
Cố Khinh La xoay người về phòng, nặng nề đóng lại cửa phòng.
Vào phòng, Cố Khinh La nói: “Thu Đường.”
“Tỳ nữ ở.” Một gã tỳ nữ đi lại nói.
Cố Khinh La nói: “Ngươi đi ra ngoài tìm hiểu một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Nếu Cố gia lấy danh nghĩa là vì an toàn nàng không được ra phủ thì như vậy phái một tỳ nữa ra ngoài, bọn họ sẽ không thể nói gì được nhỉ?
“Vâng.” Tỳ nữ kia lui ra.
Quả nhiên lúc này Dương Xuân Ngạn không có lại ngăn cản.
Chỉ là lắc lư một ngày, tỳ nữ liền trở về, nhưng chỉ lắc đầu nói: “Tỳ nữ đi dạo một ngày trên đường không gặp chuyện gì hiếm lạ, đúng là có nghe nói qua có cường giả Nhiên Linh vào Tân Vũ Thành làm xằng làm bậy. Cố thiếu gia làm thế là vì lo lắng cho cô nương, cho nên mới thỉnh cô nương không cần ra cửa.”
Cố Khinh La trừng mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi có phải là cầm chỗ tốt của hắn đến gạt ta không?”
Tỳ nữ kia bị dọa giật mình, quỳ trên đất thề: “Tỳ nữ tuyệt không dám gạt cô nương, quả thật là không gặp được tình huống gì dị thường cả.”
Cố Khinh La cũng biết tỳ nữ này của nàng coi như đáng tin, nhưng bảo rằng bên ngoài không có tình huống gì thì nàng không tin.
Nàng ở cùng Tô Trầm trong thời gian dài như vậy, mưa dầm thấm đất, đã từ lâu hiểu được lòng người lừa gạt lẫn nhau. Hơn nữa chuyện bị ám sát năm đó, để cho nàng biết được lòng người khó lường, chuyện gì đều có khả năng xảy ra, căn bản không thể tin được lời của Cố Phi Hồng.
Tỳ nữ hồi báo, chỉ có thể thuyết minh rằng hoặc là nàng bị thu mua hoặc chính là nàng không phát hiện gì.
Suy nghĩ đến việc Cố Phi Hồng cũng không cấm tỳ nữ ra cửa, có lẽ ngay từ đầu hắn đã biết rằng tỳ nữ không có khả năng phát hiện ra cái gì.
Như vậy thì cái gì mới khiến cho tỳ nữ không có khả năng phát hiện nhưng mình ra ngoài thì sẽ có khả năng phát hiện? Cố Khinh La trầm tư suy nghĩ.
Ánh mắt của nàng chợt sáng lên: “Chẳng lẽ là...”
——————————————————
Vô luận là Tô Trầm hay là Cố Phi Hồng đều không ngờ chỉ là lần ngăn cửa nho nhỏ lại để cho Cố Khinh La đoán được chân tướng.
Trong khoảng thời gian tha hương ở dị quốc này, chỉ số thông minh của Cố Khinh La tiến bộ thật nhanh - Sự thông minh của nữ nhân thường có liên quan tới hoàn cảnh và vị trí của nàng, nữ nhân ở cạnh trượng phu sẽ khiến chỉ số thông minh của nàng giảm xuống và ngược lại.
Không có Tô Trầm ở bên cạnh, Cố Khinh La trưởng thành rất nhanh
Đương nhiên, Cố Khinh La sẽ không biết ở trong một tòa tửu lâu ngay cạnh phủ nhà mình, Tô Trầm đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống chính là một ngày.
Cố Khinh La không xuất hiện, người Cố gia đã đi mấy vòng trong tửu lâu, nếu không phải Tô Trầm đổi thành diện mạo người khác thì chỉ sợ đã sớm bị nắm ra.
Cứ như thế cách một tòa phủ đệ, gần trong gang tấc mà lại giống như xa tận chân trời, không thể gặp mắt.
Nhưng mà khác với nam và nữ nhân vật khổ vì tình trong phim ảnh, một đôi nam nữ nơi này, đều không có cảm xúc hối tiếc hay đau khổ, chỉ có tự tin, kiên định và chấp nhất.
Tô Trầm lựa chọn đánh lâu dài, kiên nhẫn là pháp bảo để hắn giành chiến thắng, hắn tin rằng chỉ cần chờ thì chung quy sẽ đợi tới cái ngày mà Cố Khinh La xuất hiện. Đây là do đang ở đất khách, đối mặt lại là quái vật lớn nguyên huyết Cố gia, tự nhiên phải lấy cẩn thận làm đầu.
Mà đối với Cố Khinh La mà nói, nàng thân là địa chủ, cách làm có thể chủ động hơn rất nhiều.
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua.
Ba ngày này, Cố Khinh La an tâm ở trong Cố phủ, không đi đâu cũng không ra ngoài, tất cả đều có vẻ an tĩnh tường hòa.
Dương Xuân Ngạn cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần ngày nào Cố Khinh La không tìm được Tô Trầm thì ngày đó hắn liền không thể thoái mái, không thể gặp mặt Cố Khinh La. Nhưng mà nếu kéo dài thời gian, Cố Khinh La sớm muộn gì cũng ngồi không yên, nên hy vọng công tử có thể đắc thủ, Dương Xuân Ngạn nghĩ vậy.
Đang trong lúc suy nghĩ, chợt nghe trong phòng “Ai da” một tiếng kêu lên sợ hãi, sau đó chợt nghe bên trong tuyền đến tiếng hô: “Tiểu thư!”
Cố Khinh La?
Dương Xuân Ngạn cả kinh, hắn thụ lệnh giám sát Cố Khinh La, sợ nhất là nghe được từ này, bản năng liền phóng vào trong phòng.
Vừa mới vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng là một mảng trời quang mây tạnh, trong tầm nhìn đều là hơi nước mờ mờ, không thấy rõ chuyện gì xảy ra.
“Khinh La cô nương!” Dương Xuân Ngạn kêu to đi tới trước, đột nhiên chân vấp một vật.
Hắn khom ngunời sờ sờ, lại đụng đến một thân thể mềm mại, vào tay nhuyễn ngọc trơn ướt, rõ ràng là một nữ tử. Trong lòng cả kinh, ôm nàng lên kêu: “Khinh La cô nương?”
Trong sương mù không thấy rõ mặt, lại có thể cảm giác được cô nương đã hướng vào trong lòng mình, giang ra hai tay cứ như vậy ôm chặt hắn.
Dương Xuân Ngạn một trận rối trí, nhưng hắn thân là người được Cố Phi Hồng coi trọng, vẫn đủ định lực, thời khắc này khinh niệm vừa sinh, liền ép xuống, cũng không quản đối phương là ai, trực tiếp nói: “Cô nương thỉnh tự trọng!”
Đối phương nghe xong lời này, lại càng không chịu buông tay, ngược lại dắt cổ họng kêu to lên: “A! Cứu mạng a! Cưỡng gian a!”
“Không ổn!” Dương Xuân Ngạn nghe nói như vậy lập tức biết có vấn đề, vội vàng đẩy nàng kia ra.
Nhưng lúc này một đạo chỉ phong sắc bén điểm ở phía sau của hắn làm cho hắn không thể động đậy.
Là Cố Khinh La.
Dương Xuân Ngạn vừa sợ vừa giận, Cố Khinh La thế mà dùng phương thức này để trực tiếp xuống tay với mình, cũng không khỏi có chút quá mức không từ thủ đoạn.
Nhưng mà vì không từ thủ đoạn mới có hiệu quả, ngay sau đó bốn phương tám hướng vô số người vọt tới.
Một gã tử bào lão giả trực tiếp vọt vào trong phòng, lúc này hơi nước đã tan, liền thấy Dương Xuân Ngạn đang và một gã tỳ nữ quấn cùng một chỗ.
Thấy tình hình như vậy, tử bào lão giả giận dữ: “Dương Xuân Ngạn, coi chuyện tốt mà ngươi làm kìa!”
Một chưởng liền đánh tới Dương Xuân Ngạn.
Dương Xuân Ngạn tiếp một chưởng này, đồng thời kêu lên: “Thất trưởng lão, thuộc hạ bị oan! Nếu trưởng lão không tin thì dùng Minh Tâm Chứng Khí Thuật để tra rõ!”