Chương 923 Thiêu tình (1)
Thấy Cố Khinh La như vậy, Tô Trầm đã hiểu:
“Vì vậy chỉ cần bọn hắn nguyện ý, liền sẽ tìm được nàng, đúng chứ?”
Cố Khinh La lặng lẽ gật đầu.
“Vậy chúng ta càng phải nắm chặt.”
Tô Trầm nói.
“Nắm chặt cái gì?”
Cố Khinh La kinh ngạc hỏi.
“Tự nhiên là giải quyết tên khốn Cố Phi Hồng kia.”
Nếu Cố Khinh La đã không thể rời khỏi Không Sơn, Cố Phi Hồng lại mắt hổ chằm chằm nhìn Cố Khinh La, sớm muộn cũng sẽ thỉnh cầu Sở gia đến tìm Cố Khinh La, như vậy sự tồn tại của Cố Phi Hồng chính là uy hiếp.
Là uy hiếp, tự nhiên cần phải giải quyết!
“Tham kiến tông chủ phu nhân!”
Trong một nơi rừng núi ngoài thành Tân Vũ, Cương Nham Tử Ảnh cùng với thập nhị kiếm thị đồng thời hành lễ với Tô Trầm.
“Tông chủ phu nhân?”
Cố Khinh La kinh ngạc nhìn Tô Trầm.
“Làm sao? Người còn chưa biết?”
Vân Báo cười hỏi.
“Trên đường đi gấp, rất nhiều lời còn chưa kịp nói.”
Tô Trầm trả lời.
Cố Khinh La nhìn Tô Trầm một cái thật sâu:
“Xem ra lần này cố sự của chàng rất phong phú.”
“Đúng là rất phong phú.”
Tô Trầm thản nhiên đáp.
Hai canh giờ sau.
Bên một đống lửa trong rừng núi, Tô Trầm và Cố Khinh La tựa sát vào nhau.
Cố Khinh La cầm một chiếc đùi dê nướng, vừa ăn vừa nghe Tô Trầm giảng cố sự ở lãnh địa Thiết Huyết, mỗi khi nghe tới chỗ kinh tâm động phách liền kích động cuộn mình vào trong ngực Tô Trầm, khi thì vô cùng phấn khởi, khi thì lo lắng sợ sệt, lộ ra phong thái tiểu nữ nhi rất khả ái.
Đây có lẽ là đặc điểm của nữ nhân, khi có nam nhân ở bên cạnh, bọn họ liền cam tâm tình nguyện thoái hóa toàn diện sự thông minh của mình, chỉ để hưởng thụ cảm giác được người yêu che chở.
Vừa ăn thịt nướng vừa nghe cố sự không nghi ngờ là chuyện rất vui vẻ, Cố Khinh La ăn đến miệng đầy nước mỡ, không chút hình tượng thục nữ, song lại càng có vẻ thanh xuân hoạt bát.
Lúc này Tô Trầm đã kể gần hết cố sự, Cố Khinh La liền nói:
“Thế là một năm trước chàng đã tới Vạn Kiếm sơn, nhưng giờ mới chịu đến gặp ta?”
Tô Trầm biết nàng sẽ vì chuyện này mà làm khó mình, bèn cười khổ nói:
“Tông môn mới xây dựng, bách phế chờ hưng, bận bịu trăm bề, rất nhiều chuyện cần ta làm chủ, thực sự không dứt ra được mới đến trễ. Giờ không phải đã đến rồi ư?”
Cố Khinh La cong môi:
“Nhưng nói thế nào cũng là đặt ta ở mặt sau, chàng có biết... Người ta nhớ chàng khổ lắm không.”
Nói đến chỗ này, thanh âm chìm thấp xuống, lại vùi mình vào trong ngực Tô Trầm.
Tô Trầm thấy nàng như vậy, trong lòng khổ sở, khẽ vuốt sống lưng Cố Khinh La nói:
“Là ta có lỗi với nàng.”
Cố Khinh La buồn bã nói:
“Chàng biết mình có lỗi với ta là được rồi. Không có chàng ở bên cạnh, chàng có biết ta sống ở đây gian nan thế nào không? Không có cha mẹ, không có người nhà, tuy nói là đều họ Cố, nhưng những người họ Cố kia có quan hệ gì với ta? Từ nhỏ đến lớn đều chưa gặp bao giờ, vậy mà bởi vì thức tỉnh huyết mạch, phải nhận tổ quy tông. Trên gia phả không có ta, ngay cả ta là thuộc chi mạch nào cũng không làm rõ được. Cuối cùng vẫn cường hành xếp ta quy về một chi mạch xa lạ, nhận một lão tổ tông. Vận khí của ta không tệ lắm, lão tổ tông cũng khá là yêu thích ta, có kẻ hắn không thích liền trực tiếp ném vào trong góc không người hỏi han. Thức tỉnh huyết mạch rồi thì đã sao? Cuối cùng chẳng qua vẫn là một kẻ tù tội mà thôi.”
Tô Trầm ngạc nhiên:
“Ta còn tưởng các nàng ở đây đều sống rất tốt.”
“Chỉ một phần trong đó thôi.”
Cố Khinh La trả lời.
Địa vị của Cố gia ở Không Sơn rất là quái lạ.
Một bên là kẻ tù tội, phải chịu sự quản giáo nghiêm ngặt, mặt khác lại là đại tộc đệ nhất nhân loại, thực lực siêu phàm, đồng nghĩa với địa vị cử thế vô song.
Hai mâu thuẫn đó giao hòa vào nhau, hình thành nên hoàn cảnh đặc biệt của Cố gia ở Không Sơn.
Ở chỗ này, con cháu Cố gia được coi trọng vẫn được hưởng thụ đãi ngộ siêu nhiên, nhưng đệ tử Cố gia không được coi trọng thì phải đối mặt với cục diện rất khó xử, thậm chí bị người bắt nạt cũng không phải không có.
Nếu nói Nhân loại tồn tại đông đảo giai tầng, như vậy trong bản thân Cố gia cũng bao gồm rất nhiều giai tầng, là một tồn tại hệt như xã hội thu nhỏ, những điều Tô Trầm nhìn thấy bất quá chỉ là một góc băng sơn của “xã hội dị dạng” kia thôi.
May mắn chính là, Cố Khinh La dù lấy thân phận chi mạch tiến vào Cố gia, nhưng lại được một trong ba vị Nhân Hoàng lão tổ vẫn đang thức tỉnh yêu thích, thế nên vẫn giữ được địa vị siêu phàm nhất định.
Song dù là vậy, đối với Cố Khinh La mà nói, thân ở trong đại hoàn cảnh xa lạ thế này, nàng vẫn không cách nào thích ứng.
Ở chỗ này, nàng mở mắt đều là người thân, nhưng thật ra chẳng khác nào mở mắt không thấy người thân. Rất nhiều người ước ao thân phận và sủng ái mà nàng có, thậm chí một số người còn muốn thay thế nàng.
Ở mức độ nào đó, chuyện này không khác gì tranh đoạt chốn hậu cung, chỉ có điều thứ mọi người tranh là sự yêu thích của các lão tổ tông trong gia tộc.
Mới đầu Cố Khinh La còn không biết nặng nhẹ, ăn chút thiệt thòi, nhưng nàng dù sao cũng là cô nương thông minh, chỉ là trước đây chưa từng trải qua loại chuyện tính toán như vậy. Sau khi ăn qua mấy lần thiệt thòi liền dần dần hiểu rõ nhân tâm hiểm ác, hành sự cũng cẩn thận hơn, thậm chí còn giáo huấn ngược một ít người lòng mang ý đồ xấu, dần dần củng cố vững chắc vị trí của mình.
Cũng chính trong tình cảnh như vậy, tâm linh nàng nhanh chóng trưởng thành, mới có thể từ trong hành vi của Dương Xuân Ngạn cấp tốc suy đoán ra là Tô Trầm đã đến, cũng quả đoán làm ra hành động đối ứng.
Đổi thành người khác, trong tình thế không cách nào xác nhận có phải Tô Trầm đến hay không, lại có mấy người hành động quyết tuyệt như thế, thậm chí ngay cả thăm dò cũng không cần.
Nhưng cũng chính bởi vì không thăm dò, Dương Xuân Ngạn mới bị nàng tính toán, bằng không lấy phong cách hành sự của Dương Xuân Ngạn, chỉ cần hơi có cảnh giác, kế hoạch của Cố Khinh La rất có thể sẽ thất bại.
Tất cả những điều này đều là biến hóa trong hai năm sinh sống ở Cố gia mang đến cho Cố Khinh La.
Khắc này, bên cạnh đống lửa, hai người lần lượt kể cho nhau nghe về cố sự của mình sau lần chia tay trước đó.
Sắc trời dần muộn, mọi người dồn dập tản đi. Lửa trại dần tắt, bên cạnh chỉ còn dư lại Tô Trầm và Cố Khinh La.
Tô Trầm ôm Cố Khinh La nói:
“Đêm đã khuya, cần phải nghỉ ngơi.”
“Ừ!”
Cố Khinh La cuộn mình trong ngực Tô Trầm, không chút nhúc nhích, khẽ đáp.
“Bên kia có sơn động.”
Tô Trầm thấp giọng nói.
Cố Khinh La liền cuộn mình càng lợi hại.
Thấy nàng như vậy, Tô Trầm liền giang tay ôm lấy nàng, từng bước từng bước đi về phía sơn động. Đợi vào trong động, chợt nghe ầm ầm một tiếng, một đạo nguyên lực bình phong xuất hiện ở cửa động, ngăn cách nơi đây với thế giới trong ngoài.
Lúc này Cương Nham Vân Báo, thập nhị kiếm thị vẫn đang một mực len lén nhìn xem mới dồn dập cười trộm thu hồi ánh mắt.