← Quay lại trang sách

Chương 928 Khống chế (1)

Thời gian chính là phúc lợi lớn nhất mà Nguyên Cốt Quyền Trượng dành cho Tô Trầm.

Khắc này sau khi tìm ra phương pháp khống chế Ma Yết nguyên chất, quả nhiên Tô Trầm lại tiên đoán lần hai, tiếp tục chế ra nguyên chất hạch tâm của Hồng La Quỷ Ấn, còn Nguyên Mộng Sát Pháp lại thất bại, hiển nhiên trớ chú cuối cùng này là thứ quan trọng nhất, phức tạp nhất, e rằng trong thời gian ngắn Tô Trầm không cách nào nghiên cứu ra kết quả.

Tô Trầm biết, đây cũng là bởi hiểu biết của mình đối với hai đại trớ chú còn chưa sâu. Nguyên Cốt Quyền Trượng cho hắn đáp án, nhưng không thể nào cho hắn quá trình nghiên cứu, vì vậy tất cả những tri thức này còn cần bản thân Tô Trầm bổ sung. Đợi sau khi Tô Trầm bổ sung xong kiến thức căn bản của hai đại trớ chú, lại lần nữa phá giải Nguyên Mộng Sát Pháp, đại giá có lẽ sẽ nhỏ đi rất nhiều.

Nếu đã mượn máu của Cố Khinh La nghiên cứu ba đại trớ chú, vậy Tô Trầm cũng không khách khí, tiện thể tìm hiểu thoáng qua về đầu nguồn Nguyên thú, xem xem có cái gì có thể lợi dụng hay không.

Lần tìm hiểu này, quả thực đã mang đến cho hắn một kết quả khiến hắn kinh hãi.

Kết quả đó không phải là khai phá và lợi dụng huyết mạch Nguyên thú, mà là đối với Nguyên Cốt Quyền Trượng.

Trong hình, Tô Trầm chính tại hiến tế cống phẩm trên tế đàn, không biết đang hiến tế đáp án gì, nhưng bản thân cống phẩm lại khiến cho Tô Trầm trợn mắt há mồm.

Đó là một người!

“Cố Lục An?”

Cố Khinh La kêu lên:

“Tại sao, tại sao ngươi lại đặt người của Cố gia ta làm tế phẩm trên tế đàn?”

Người của Cố gia? Tô Trầm cũng chăm chăm nhìn hình ảnh.

Tế đàn trong hình có đưa ra đáp án gì hay không, Tô Trầm không nhìn thấy, nhưng nhìn tên người trong Cố phủ kia, Tô Trầm đột nhiên hiểu ra:

“Hóa ra là vậy, ta hiểu rồi! Ta đã hiểu rồi!”

“Ngươi hiểu cái gì?” Cố Khinh La nghi hoặc.

Tô Trầm liền nói:

“Nguyên Cốt Quyền Trượng, đó là Chúc Long chi cốt! Mà huyết mạch của Cố gia lại là huyết mạch Chúc Long! Ngươi còn chưa rõ sao? Khinh La? Đối với Nguyên Cốt Quyền Trượng mà nói, tế phẩm tốt đẹp nhất chính là người Cố gia! Nếu khiến huyết mạch Cố gia về lại trên Nguyên Cốt Quyền Trượng, thậm chí có khả năng khôi phục lực lượng hao tổn, đề thăng phẩm chất của nó!”

Nghe nói thế, Cố Khinh La như bị đập cho một gậy, đứng chết trân tại chỗ.

“Chàng sẽ không làm vậy, đúng chứ?”

Nàng ngơ ngác hỏi.

Tô Trầm nhìn về phía hình ảnh:

“Rất hiển nhiên, ta làm rồi.”

Ra khỏi thành, Cố Phi Hồng lấy ra ngọc bội truyền âm:

“Điện hạ, ta đã ở ngoài thành, bọn Tô Trầm ở đâu?”

Sở Giang Ngọc trả lời:

“Vẫn chỗ đó, không nhúc nhích.”

Không nhúc nhích?

Cố Phi Hồng ngẩn ngơ.

Nếu Cố Khinh La đã phát hiện bị Hồng La dò xét, tại sao còn không trốn đi?

Chẳng qua không chạy trốn càng tốt, hắn cũng bớt phải một đường truy tung.

Hắn quay đầu nói:

“Đuổi theo ta!”

Rất nhiều thủ hạ bám theo sát gót Cố Phi Hồng.

Một đường chạy vội, rất nhanh bọn hắn liền đi tới trước ngọn núi Tô Trầm đang ở.

“Bọn chúng vẫn ở đấy chứ? Điện hạ.”

Cố Phi Hồng hỏi.

“Đúng thế.”

Đứng trước Hồng La kính, Sở Giang Ngọc một bên tra xét những tộc nhân khác của Cố gia, một bên trả lời, sau khi chỉ ra vị trí cho Cố Phi Hồng, hắn không còn tâm tình xem tiếp động tĩnh của Cố Khinh La, mà đặt hết chú ý lên những người khác.

Nếu điểm đỏ đại biểu cho Cố Khinh La vẫn còn đó, vậy cũng có nghĩa bọn hắn không chạy trốn.

“Xem ra bọn hắn không sợ ngươi.”

Suy nghĩ một lát, Sở Giang Ngọc bổ sung.

“Bọn chúng sẽ vì thế mà hối hận!”

Nét mặt Cố Phi Hồng thoáng vặn vẹo, gằn giọng nói.

Lại dám coi thường mình, bọn chúng nhất định phải trả giá đắt.

Đi tới địa điểm chỉ định, Cố Phi Hồng nhìn thấy Tô Trầm đứng sóng vai cùng Cố Khinh La, phía sau còn đứng đám người Cương Nham.

“Tô Trầm?”

Từ trong kẽ răng Cố Phi Hồng gằn ra hai chữ này.

“Cố Phi Hồng?”

Tô Trầm cười đáp.

“Lớn mật, dám gọi thẳng tên thiếu gia!”

Một tên hộ vệ bên cạnh Cố Phi Hồng quát lên.

Người này, Tô Trầm lại rất quen thuộc.

“Cố Lục An.”

Tô Trầm lẩm bẩm nói.

“Ngươi biết ta?”

Cố Lục An ngạc nhiên, trước đây hắn chưa từng gặp Tô Trầm bao giờ.

“Đương nhiên.”

Khóe miệng Tô Trầm nhếch lên ý cười.

Mặc dù không biết lời Tô Trầm có ý gì, nhưng khắc đó, Cố Lục An vẫn nhìn ra được ý trào phúng trên khóe miệng hắn.

“Muốn chết!”

Cố Lục An khẽ quát một tiếng, thủ trảo chộp tới Tô Trầm.

Cố Lục An dù là thuộc hạ của Cố Phi Hồng, nhưng cũng là kẻ thức tỉnh huyết mạch Chúc Long, lấy thân phận phân gia tiến vào Cố gia, sau đó lại tuỳ tùng Cố Minh Vệ, cuối cùng được phái tới bảo vệ Cố Phi Hồng.

Hắn có tu vi Nhiên Linh cảnh, dưới gia trì của huyết mạch Chúc Long, thực lực cực mạnh, bình thường cũng có thể đánh một trận với Hóa Ý cảnh.

Tô Trầm chỉ là Diêu Quang, có tư cách gì chiến cùng hắn?

Vì vậy một trảo này xuất kích, hắn tự tin tuyệt đối có thể một chiêu giết địch.

Nhưng ngay thời điểm hắn ra tay, trong miệng Tô Trầm đột nhiên phát ra một thanh âm kỳ quái.

Thanh âm này trầm thấp phiêu miểu, mang theo nhịp điệu quỷ dị, rơi vào trong tai Cố Lục An, Cố Lục An đầu tiên là trong lòng run lên, tiếp đó là một cỗ lực lượng cực kỳ huyền diệu thăng lên từ sâu trong thân tâm, bao phủ lấy toàn thân Cố Lục An.

“Đây là...”

Cố Lục An kinh hãi mở to hai mắt.

Hắn muốn hô hoán, nhưng phát hiện mình đã không cách nói thốt được ra tiếng, thân thể mất đi khống chế, bất chợt ngoặt sang bên cạnh.

Một trảo này vươn ra, lại không chụp tới Tô Trầm, mà chụp vào Cố Phi Hồng ở bên cạnh.

Cố Phi Hồng không ngờ Cố Lục An sẽ ra tay với mình, không kịp đề phòng, bị trảo của hắn tóm được, giật nảy cả mình:

“Cố Lục An, ngươi làm gì vậy?”

Chỉ thấy Cố Lục An trừng to mắt nhìn hắn, trong cổ họng phát ra tiếng vang hách hách, muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra.

Chỉ có thủ trảo là vẫn đang bóp lấy cổ Cố Phi Hồng, càng bóp càng chặt.

“Thả thiếu gia ra!”

May mà Cố Phi Hồng không chỉ mang theo mỗi mình Cố Lục An, những kẻ khác trong Cố phủ dồn dập nhào lên, khống chế Cố Lục An.

“Lão lục, lão lục, ngươi sao vậy?”

Một nam tử trung niên đè Cố Lục An lại, kêu lên, người này tên Cố Bạch Dạ, cũng là Nhiên Linh cảnh, thực lực không hề kém Cố Lục An.

“A, a...”

Khí bốc lên từ trong cổ họng Cố Lục An, cả người hắn không kiềm chế được, run rẩy liên hồi.

Trên mặt bỗng dưng sinh ra từng đạo từng đạo hoa văn vặn vẹo, đan dệt thành một phiến hoa văn quỷ dị.

Nhìn thấy cảnh này, cả người Cố Bạch Dạ cũng run lên.

“Ma Yết Thần Chú, làm sao có thể?”

“Ma Yết Thần Chú?”

Nghe vậy Cố Phi Hồng cũng bị dọa cho nhảy dựng.

Nhưng nhìn hoa văn trên mặt Cố Lục An, rõ ràng là kết quả của phù văn khống chế Ma Yết Thần Chú bị kích phát.

“Tại sao lại như vậy?”

Cố Phi Hồng ngơ ngác.

Kẻ nào?

Là kẻ nào của Sở gia đột nhiên ra tay vào lúc này, xúc động Ma Yết Thần Chú trong cơ thể Cố Lục An?

Hắn còn đang nhìn quanh tìm kiếm, khóe miệng Tô Trầm lại khe khẽ nhếch lên, âm điệu phát ra trong miệng đột nhiên gia tốc.

Cố Lục An “A” một tiếng, ngửa đầu lên hô hoán, khắc sau liền bổ nhào về phía Cố Phi Hồng.