← Quay lại trang sách

Chương 934 Điều kiện (Thượng) (2)

“Tương lão, đi tra một chút!”

Sở Nguyên lớn tiếng hô.

Một tên cường giả Hóa Ý trực tiếp phát động mộng văn ấn ký, tiến vào nguyên thế giới Mộng.

Lát sau tỉnh lại, Tương lão nói:

“Đúng là có thứ như vậy... Mới thông báo vừa nãy.”

Sở Nguyên trong lòng hơi lạnh:

“Còn gì nữa không? Ngươi cứ thế liếc mắt nhìn rồi đi ra?”

Sở dĩ Sở Nguyên để một vị cường giả Hóa Ý bất chấp nguy hiểm tiến vào thế giới Mộng, tự nhiên còn có nguyên nhân càng sâu xa.

Tương lão thở dài:

“Không cách nào phong cấm.”

Sắc mặt Sở Nguyên chợt trầm xuống:

“Không tiếc trả giá cũng phải cấm chỉ truyền bá!”

Tương lão trả lời:

“Không phải chuyện tiền, là không thể... Hắn có quyền hạn Mộng vương.”

“Cái gì?”

Sở Nguyên kinh hãi.

Tô Trầm là Mộng vương?

Mộng vương là quyền hạn tối cao của nguyên khí sĩ ở thế giới Mộng, nói cách khác, mặc kệ hắn thông báo tin tức gì, người khác không có quyền phong tỏa. Đây không phải chuyện tiền, căn bản là điều không thể. Kẻ duy nhất có thể ngăn cản tin tức phát ra chỉ có thể là bản thân Tô Trầm.

Nhưng vấn đề là cái giá để thu được quyền hạn Mộng vương thực sự quá cao, ở trong thế giới Nhân tộc, có thể trở thành Mộng vương đại thể là đại năng Hóa Ý trở lên, cho dù là Hóa Ý cảnh cũng có rất nhiều người không nỡ bỏ ra lượng lớn tài phú như thế, tình nguyện làm một tên Mộng tuần bình thường. Dù sao tài phú tính bằng ức, ai bỏ ra cũng sẽ đau lòng.

Chỉ vì một quyền hạn, thực sự không đáng.

Tô Trầm mới bao lớn? Làm sao lại thu được quyền hạn Mộng vương?

Sở Nguyên chấn kinh nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm nhàn nhạt đáp:

“Ta tiêu rất nhiều tiền.”

Răng rắc!

Bàn tay nguyên lực vỡ tan.

Sở Nguyên hung hăng trừng mắt nhìn Tô Trầm:

“Xem như ngươi lợi hại!”

Tô Trầm mỉm cười:

“Giờ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện rồi chứ?”

————————————

Trong rừng cây ngoài thành Tân Vũ, bên thác nước bày biện một chiếc bàn.

Trên bàn đặt mấy chén trà, bên án ngồi ngay ngắn hai người, chính là Sở Nguyên và Tô Trầm, bên cạnh là Cố Khinh La bưng trà rót nước cho bọn họ.

Sở Nguyên tự thân đưa chén trà đến trước mặt Tô Trầm.

“Lam Tuyết Khê này là cống phẩm của Giang châu, sản lượng ít ỏi, mỗi năm chỉ được hơn mười cân. Ta không nỡ bỏ ra uống, hôm nay phá lệ cầm ra chiêu đãi hiền điệt.”

Bên bàn trà, Sở Nguyên cười hì hì nói.

Bất luận Sở gia có nguyện ý hay không, thực tế là kích sát Tô Trầm đã là chuyện không thể.

Vấn đề vũ lực không thể giải quyết, liền phải giải quyết bằng chính trị.

Đây là đạo lý mà bất kỳ một vị đại nhân vật nào đều phải hiểu được.

Sau khi ý thức được cục diện đã như vậy, khuôn mặt hung ác của Sở Nguyên lập tức tiêu thất vô tung, mở miệng liền hô hiền điệt, không chút ngại ngùng.

Đừng trách Sở Nguyên da mặt quá dầy, trước quốc gia đại sự, mặt mũi chỉ là chuyện nhỏ.

Thứ duy nhất vĩnh hằng chỉ có lợi ích.

Tô Trầm nâng chén:

“Vậy ta liền không khách khí.”

Một hơi cạn sạch.

Sở Nguyên trong lòng xem thường, đây không phải “tư thế” uống trà chính xác, ngoài miệng lại vẫn cười hì hì nói:

“Thế nào?”

“Cũng được. Ta không phải người yêu trà, luận không ra tốt xấu gì, chỉ biết vào miệng khá là thanh sảng, trong miệng còn mang dư vị.”

“Vậy là đủ rồi.”

Sở Nguyên cười nói:

“Hiền điệt chân nhân chân tính, nhìn thấu vạn vật trực chỉ hạch tâm, chẳng trách có thể phá giải bí mật ba chú của Sở gia chúng ta.”

“Cũng là vận khí thôi.”

Tô Trầm lãnh đạm đáp.

Sở Nguyên liền nói:

“Có chút vận khí, lúc đó xem là vận khí, sau này lại khả năng thành là phiền phức to.”

Tô Trầm gật đầu:

“Bệ hạ nói rất đúng, nếu sớm nghĩ đến sẽ có cục diện trước mắt, ta còn nghiên cứu ba đại trớ chú nữa không, thực sự là điều chưa biết.”

Đương nhiên, kết quả cuối cùng vẫn là sẽ nghiên cứu, lời này Tô Trầm sẽ không nói ra.

Sở Nguyên nói:

“Dù sao chuyện đã xảy ra, rốt cuộc cũng phải đối mặt. Hiền điệt cũng biết, vô luận thế nào, Sở gia ta sẽ không cho phép bí mật ba chú tiết lộ ra ngoài.”

Tô Trầm nhàn nhạt nói:

“Nhưng ta cũng biết, khi sự tình không hay đã xảy ra, thì đầu tiên phải nghĩ cách khống chế tình thế hỏng bét kia đến mức thấp nhất, chứ không phải đơn phương mong ngóng có thể trở lại như lúc đầu.”

Sở Nguyên bị hắn làm cho tức quá hóa cười:

“Được, tiểu tử được lắm, có can đảm, có quyết đoán!”

Tô Trầm không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, sau đó mới trả lời:

“Bí mật ba chú, ta đã phá giải, chuyện này đã thành sự thực, không cách nào thay đổi. Tin tưởng bệ hạ cũng sẽ hiểu cho, bất luận điều kiện thế nào, ta cũng không thể áp mạng mình lên đó được. Thế nên, người ngoài là ta biết được bí mật tam chú đã là chuyện không cách nào đảo ngược. Giờ điều Sở gia thực sự cần làm là không cho càng nhiều người biết.”

Sở Nguyên nói:

“Quả thực như thế, nếu đã vậy, ta xem thế này đi, chỉ cần Tô hiền điệt đồng ý rút lại tin tức ở thế giới Mộng, lại lập thệ vĩnh viễn không bao giờ truyền ra bí mật ba đại chú, không sử dụng ba đại chú, Sở Nguyên ta nguyện dâng tặng ức vạn nguyên thạch, bảo vật trong cung tùy ngươi sử dụng, tuyệt không làm thương hại Tô hiền điệt một phân một hào."

Sở Nguyên đưa ra hứa hẹn rất mê người, nhưng Tô Trầm không chút động tâm, hắn cười nói:

“Nếu đã vậy, không bằng ngược lại. Tin tức ở thế giới Mộng không triệt, bệ hạ thả ta rời đi. Ta có thể lập thệ, bí mật này vĩnh viễn không truyền ra ngoài.”

“Vậy nếu ngươi chết vì nguyên nhân khác thì sao? Chẳng phải khi đó Sở gia ta liền xui xẻo theo ngươi?”

Sở Nguyên chất vấn.

Đây chính là then chốt lớn nhất trong vấn đề này.

Không nhắc tới chuyện sau khi Tô Trầm ngàn tuổi sẽ thế nào, cứ lấy hiện tại mà nói, ai có thể dám chắc tương lai Tô Trầm không gặp nguy hiểm, sẽ không tử vong?

Một khi hắn chết rồi, bí mật Sở gia bị tiết lộ, há không phải tai bay vạ gió?

Đây chính là điều Sở Nguyên không thể chấp nhận.

Nhưng nếu Tô Trầm lui lại tin tức, hắn lại dựa vào cái gì để tự vệ?

Chỉ bằng lời thề của Sở gia?

Thôi đi, Tô Trầm không tin, chính bản thân Sở gia cũng sẽ không tin.

Nếu Tô Trầm dám lui lại tin tức, Sở Nguyên lập tức liền giết Tô Trầm, dù sao hắn là đầu nguồn khiến bí mật ba chú có nguy cơ tiết lộ ra ngoài.

Còn về cái gì mà ức vạn nguyên thạch, bảo khí vô tận, đó chẳng qua là mồi nhử, Sở Nguyên hứa hẹn càng nhiều, Tô Trầm lại càng không tin.

Nói trắng ra, vấn đề lớn nhất giữa hai bên chính là tín nhiệm.

Ai cũng không tin ai, cho nên mới hình thành cương cục.

May mắn chính là, sớm trước khi Sở Nguyên tới, Tô Trầm đã nhìn thấy cương cục này, mà hơn nữa chí ít Tô Trầm còn có một cách để phá vỡ cục diện bế tắc.

Hắn không nhanh không chậm nói:

“Vậy không bằng dùng cách chiết trung xem sao. Ta có thể triệt hạ tin tức, nhưng nhất định phải là sau khi ta an toàn rời khỏi Không Sơn.”

Sở Giang Ngọc nhịn không được ngắt lời:

“Ngươi đã rời khỏi Không Sơn rồi, đến lúc đó ngươi không triệt hạ tin tức, chúng ta còn có thể làm gì được ngươi?”

“Chỉ bằng thê tử của ta còn ở chỗ này.”

Tô Trầm trả lời.

Đám đông ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía Cố Khinh La.