← Quay lại trang sách

Chương 936 Điều kiện (Hạ) (2)

Đây thật ra cũng là nghi vấn chung của đám người Sở Nguyên và Cố Tâm Dung.

Câu “thậm chí” kia của Tô Trầm chính là chỉ điều này.

Nhưng Tô Trầm lại không nói rõ.

Bởi vì nếu hắn nói ra, chẳng khác nào bày chuyện này ra giao dịch ngoài sáng, Tô Trầm không muốn như vậy, hắn muốn bảo lưu quyền lợi có tiến một bước phá giải bí pháp ba chú hay không.

Sở Nguyên cũng sẽ không hỏi rõ. Bởi vì đối với hắn mà nói, kỳ thực người người nắm giữ bí pháp ba chú và bí pháp ba chú bị phá giải dẫn đến triệt để mất đi hiệu lực, ý nghĩa hai chuyện đó không khác nhau là mấy. Thế nên hắn không nói, cũng đỡ phải lại cho Tô Trầm một lần cơ hội tống tiền. Đằng nào Tô Trầm là người thông minh, hắn hẳn cũng biết, một khi thế cục cân đối bị đánh vỡ, Sở gia tuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nói chung ở vấn đề này, song phương tự hiểu ngầm với nhau.

Cố thị Tam lão hiển nhiên lại khác.

Chuyện không mấy khác biệt trong mắt Sở gia, trong mắt Cố gia lại khác biệt một trời một vực. Dù sao một đằng là người người làm chủ nhân, một đằng là triệt để không còn chủ nhân.

Vì vậy sau phút kinh hãi, chấn kinh, tức giận ban đầu, bọn họ đột nhiên ý thức được đây là đương thế đại hiền, là đệ nhất đại hiền giả hiện thế có năng lực không thể tưởng tượng, không chừng cơ hội Cố gia mong đợi ngàn vạn năm nay sẽ nằm trên người hắn, vậy là thái độ lập tức thay đổi.

Cố Tâm Dung tính khí không tốt, còn cố chấp muốn duy trì phong thái Nhân Hoàng, uy nghiêm tổ tông, nói chuyện vẫn có vẻ cao ngạo như trước. Trong khi hai vị Cố Thanh Tùng Cố Thanh Dương lại hận không thể ôm lấy vai Tô Trầm xưng huynh gọi đệ.

Hoàng Cực cảnh thì đã làm sao?

Ba chú trên người, ăn nhờ ở đậu, lúc phải xem ánh mắt người thì vẫn phải xem ánh mắt người.

Thường ngày vô sự, tôn ngươi một tiếng tiền bối, chỉ là vì làm việc thuận tiện. Thật đến lúc muốn dùng ngươi, dám có không theo, còn không phải một đống thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ như Ma Yết trượng Nguyên Mộng ngọc đồng loạt xuất ra?

Bây giờ có một người mang theo năng lực và kỳ vọng phá giải được ba chú sát pháp, nhị lão sao có thể không khen tặng, không vỗ mông ngựa?

Đừng nói chỉ là đôi ba câu lời hay, dù có muốn Cố gia đào tận của cải bọn hắn cũng nguyện ý.

Chỉ tiếc Sở Nguyên cáo già, hắn tuy không đặt chuyện này thảo luận trên mặt bàn, nhưng người cũng sẽ không rời đi. Cố gia muốn vòng qua hắn bàn chuyện giao dịch với Tô Trầm, đó là điều không khả năng.

Tô Trầm cũng tương tự.

Hắn muốn phá giải bí pháp ba chú là vì Cố Khinh La, chứ không phải vì giải phóng Cố gia.

Từ lâu hắn đã không còn là tên tiểu tử hồ đồ năm xưa, đối với đại thế thiên hạ đã rất rõ ràng. Sự tồn tại Cố gia hết sức trọng yếu đối với thái bình của Thất Quốc, nếu không có bọn hắn cống hiến loại tài nguyên chiến lược quý giá như sinh mệnh nguyên chúc, nếu không có bọn hắn luôn cung cấp chiến lực đỉnh cấp, như vậy Thất Quốc đối mặt với rất nhiều kẻ địch cường thế xung quanh, e rằng chưa hẳn đã chịu đựng được.

Nếu để cho Cố gia giành lấy tự do trước khi Nhân tộc phát triển đến đủ để chống lại xung quanh, đây tuyệt đối là một tai họa.

Thế nên Tô Trầm không có ý nghĩ đó.

Chỉ là nếu tương lai có một ngày hệ thống tu hành vô huyết cường đại đến có thể thay thế quy chế huyết mạch truyền thừa, địa vị Cố gia không còn quá mức quan trọng như hiện giờ, Tô Trầm có thể cân nhắc chuyện giải phóng Cố gia.

Còn hiện tại, vẫn là thôi đi.

Cũng may có Sở Nguyên ở đây, hết thảy đều có hắn đẩy, Tô Trầm cũng không cần làm cái kẻ ác, bèn cùng Cố thị Tam lão lá mặt lá trái một hồi.

Nếu sự tình đã bàn xong xuôi, ba bên đều trở thành “bằng hữu”, chuyện tiếp theo liền cũng thuận lý thành chương.

Sở Nguyên cũng không vội vã bắt Tô Trầm rút lại tin tức, trái lại còn mời Tô Trầm đi tới hoàng cung ngồi một lát.

Tính là liên lạc cảm tình.

Có một số chuyện, dựa vào uy hiếp và dụ dỗ là không đủ, có khi cũng cần lấy tình đánh động, có lúc phí tổn càng thấp, hiệu quả lại càng tốt

Buổi tối hôm ấy Sở vương cung tổ chức yến hội long trọng để chiêu đãi Tô Trầm.

Đương nhiên, trên danh nghĩa không thể nói là vì ba đại trớ chú, thế là bèn tuyên xưng là chiêu đãi tông chủ Vô Cực Tông Tô Trầm.

Lãnh tụ quốc gia chiêu đãi thủ lĩnh tổ chức địa phương, việc này nói còn nghe được, dù quy cách có hơi long trọng chút thì cùng lắm chỉ là nghị luận hai câu, không ảnh hưởng toàn cục.

Bản thân Sở vương cố nhiên thịnh tình chiêu đãi, Sở thái tử càng là toàn trình bồi bạn.

Cố Khinh La cũng bởi vậy được đến hậu đãi —— Nhờ phúc của Tô Trầm, từ hôm nay trở đi, nàng thực sự trở thành đại nhân vật không thể đắc tội ở Không Sơn.

“Ngay ngày hôm qua, ta và ngươi còn bị truy đuổi như chó nhà có tang, không ngờ chỉ nháy mắt đã thành thượng khách của Sở vương.”

Cố Khinh La thổn thức nói.

“Hình dung mình thành chó nhà có tang, ngươi đúng là người đầu tiên.”

Tô Trầm cười nói:

“À quên, Cố Phi Hồng thế nào rồi?”

“Đánh vào địa lao Cố gia, hình kỳ mười năm, đi ra cũng là một phế nhân.”

Cố Khinh La trả lời, thuận tay lại lấy ra một chiếc nguyên giới:

“Đúng rồi, đây là một ít lễ vật lão tổ tông bảo ta đưa cho ngươi.”

“Cảm tạ.”

Tô Trầm tiếp nhận.

“Tô huynh!”

Sở Giang Ngọc nhìn mà không khỏi gấp gáp.

Tô Trầm cười cười đáp:

“Yên tâm, ta biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.”

Thuận thế liếc mắt nhìn đồ cất trong nguyên giới.

Quả nhiên, ngoại trừ lượng lớn nguyên thạch, vật liệu quý giá, vài món cực phẩm nguyên khí ra, hấp dẫn người nhất chính là ba bình huyết dịch.

Nếu không có gì ngoài ý, hẳn là máu của Cố thị Tam lão.

Huyết mạch Chúc Long thuần chính nhất.

Không có giao lưu, không có giao dịch, bởi vì Sở gia ở bên, tất cả chỉ có hiểu ngầm.

Cố thị cứ thế đưa tới một nhóm lớn tài phú cùng với huyết mạch quý giá của bọn hắn, không vì điều gì khác, chỉ vì Tô Trầm có thể một ngày nào đó tâm huyết dâng trào, nghiên cứu một chút.

Không có hứa hẹn, không có cho phép, không có minh ước, tất cả đều tùy theo ý nguyện Tô Trầm.

Người của Cố gia chỉ biết chờ mong, rằng phần đầu tư này có thể nảy mầm như hạt giống.

Dù chỉ là vạn nhất!

Dù chỉ là tỷ lệ cực nhỏ, vì tự do, cũng đáng giá đi thử.

Đây chính là ý nghĩ của Cố gia.

Sở Giang Ngọc có thể tưởng tượng được ý đồ Cố gia, nhưng đáng tiếc hắn không cách nào ngăn cản.

Vì vậy hắn chỉ có thể nói:

“Ta tín nhiệm trí tuệ của Tô huynh.”

Tô Trầm liền cười một cái, nâng chén một hơi cạn sạch.

Tất cả đều tự ngầm hiểu trong lòng.

Trong ngự hoa viên của Sở vương cung, Tô Trầm và Cố Khinh La sóng vai đi tới, mặt sau là Sở Giang Ngọc như tên tuỳ tùng theo sát đằng sau.

“Đúng rồi, chàng dự tính khi nào thì đi?”

Cố Khinh La hỏi.

Tô Trầm thở dài:

“Vốn định ở lâu thêm ít ngày, chỉ là xem tình hình bây giờ, nếu ta ở lâu, chỉ sợ Thái tử điện hạ của chúng ta sẽ mệt chết mất.”

Vẻ mặt Sở Giang Ngọc hệt như là ta chẳng nghe thấy gì cả.