Chương 937 Thợ mỏ
Cố Khinh La gật gật đầu:
“Nếu đã vậy, đêm nay chàng trở về đi thôi.”
Tô Trầm lưu luyến nhìn Cố Khinh La.
Hắn thật sự không muốn trở lại sớm như vậy.
Nhưng chính như lời vừa nãy, nếu hắn còn nấn ná ở chỗ này thêm mấy ngày, phỏng chừng Sở Giang Ngọc sẽ điên mất.
Giờ điều người nhà họ Sở muốn nhất đại khái chính là Tô Trầm mau chóng cút khỏi Không Sơn, sau đó triệt đi tin tức, kết quả tốt nhất là chết quách ở một nơi nào đó, khiến tất cả mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp.
Đương nhiên Tô Trầm cũng có thể không để ý Sở Giang Ngọc, nhưng còn có một lý do khác khiến hắn nhất định phải mau chóng rời đi.
“Rời khỏi Không Sơn ngươi vẫn phải chú ý cẩn thận. Đừng thấy bọn họ hiện tại ân cần, không có tin tức kia trở ngại, thủ đoạn gì bọn hắn cũng có thể dùng ra được.”
Cố Khinh La nhắc nhở Tô Trầm.
“Ta hiểu, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta muốn nhanh chóng rời đi, thời gian càng dài, chuẩn bị của bọn hắn sẽ càng đầy đủ.”
Tô Trầm nắm chặt bàn tay Cố Khinh La nói.
Sở Giang Ngọc nghe mà hai tai đỏ bừng.
Ta vẫn còn ở đây đấy? Ngươi không tín nhiệm chúng ta vậy ư?
Tuy đúng là chúng ta đã bắt đầu chuẩn bị phái người ra ngoài truy sát Tô Trầm, nhưng ngươi cũng không thể không tin tưởng chúng ta như vậy được!
Tín nhiệm giữa người với người ở đâu?
Sở Giang Ngọc rất là bất mãn.
Đôi uyên ương còn đang tâm sự yêu đương.
Thời gian gặp nhau vốn ngắn, đảo mắt lại đã sắp tới thời điểm chia xa, hai người càng lúc càng khó chia lìa, thời khắc này chàng chàng thiếp thiếp vai tựa má kề, trực tiếp lãng quên sự tồn tại của Sở Giang Ngọc.
Sở Giang Ngọc bị vất một bên như chó chầu xương, trong lòng cảm giác khó chịu, nhưng lại không thể làm gì.
Sau một phen quyến luyến, rốt cục Tô Trầm vẫn rời đi.
“Yên tâm, không bao lâu nữa ta còn sẽ trở về. Ta bảo đảm khi đó, không có bất kỳ người nào theo sau lưng chúng ta, mà ta có thể mang nàng đi khắp chân trời góc biển!”
Trước khi đi, Tô Trầm nói vậy với Cố Khinh La.
Vuốt ve mặt Tô Trầm, Cố Khinh La cười lên như si như ngốc.
Lúc ấy, nàng không khỏi tin tưởng.
Bởi vì người nói là Tô Trầm.
Tô Trầm nói, liền nhất định sẽ thực hiện!
Xuyên Vân Toa bay lên thiên không, mang đi Tô Trầm, đồng thời cũng mang đi nỗi niềm vướng víu của Cố Khinh La.
——————————
Trong Liệt Dương toa, Tô Trầm một mực nhìn xuống dưới, mãi tận khi không còn thấy thân ảnh Cố Khinh La nữa Tô Trầm mới nói:
“Chuyển hướng tây bắc.”
Vân Báo phụ trách điều khiển sững sờ hỏi:
“Chúng ta không về Vạn Kiếm sơn à?”
“Người của Sở gia hẳn đã chờ sẵn ở bên kia, chỉ cần chúng ta vừa ra Sở cảnh, triệt hạ tin tức trong Mộng giới, người truy sát liền sẽ lập tức chạy tới. Thế nên chúng ta đi Liêu Nghiệp, từ chỗ đó vòng qua Long Tang rồi về Vạn Kiếm sơn.”
Cương Nham nói:
“Chủ nhân, Sở gia có thể động thủ với Vạn Kiếm sơn không?”
Tô Trầm trả lời:
“Chỉ cần ta không sao, Vạn Kiếm sơn sẽ không việc gì.”
“Hiểu rồi.”
Vân Báo điều khiển Liệt Dương toa chuyển hướng tây bắc.
Một đường phi hành, mấy ngày sau, Liệt Dương toa đã tới biên cảnh Liêu Nghiệp.
Những nơi biên cảnh trước nay luôn phòng thấp không phòng cao, kẻ không bản sự là có thể cản, kẻ có thực lực thì muốn cản cũng cản không nổi. Huống hồ Thất Quốc liên minh, quan hệ hiện nay vẫn tính hòa hợp.
Liệt Dương toa rất dễ dàng xuyên qua biên cảnh, sau khi qua biên cảnh, Tô Trầm liền tiến vào thế giới Mộng, thủ tiêu tin tức.
Từ giờ khắc này, hắn liền không còn tiền vốn bảo vệ mình nữa.
“Từ đây hướng đông, qua Thiên Nhận sơn chính là Hoành Lĩnh, sau đó sẽ qua Bạch Sa hà, Hắc Sơn, Thiên Tâm nguyên, tiến vào địa phận Long Tang.”
Vân Báo nhìn địa đồ nói.
“Hoành Lĩnh?”
Một danh từ quen thuộc rơi vào tai Tô Trầm, hắn không khỏi trầm ngâm.
Suy nghĩ một lát mới nhớ ra đây không phải vị trí Chư gia ư?
Hoành Lĩnh Chư gia!
Chư Tiên Dao!
Vừa nghĩ tới Chư Tiên Dao, tâm Tô Trầm không khỏi nóng lên.
Theo lý hắn mới vừa chia tay Cố Khinh La, không nên suy nghĩ đến nữ nhân khác, nhưng Chư Tiên Dao dung nhan quyến rũ, dáng người xinh đẹp, khí chất khinh linh vừa hiện lên trong đầu, dù hắn muốn quên cũng khó mà quên đi được.
Ấn tượng đó đã nhập vào tâm, khắc vào cốt, khiến người không cách nào quên.
Không biết giờ nàng thế nào?
Tô Trầm lặng lẽ nghĩ.
Cương Nham là người hiểu rõ Tô Trầm nhất, thấy bộ dạng kia của hắn, lại nghĩ tới vừa nãy hắn chợt thốt lên “Hoành Lĩnh”, liền biết tâm ý hắn, bèn nói:
“Nếu đã nhớ, vậy cứ đi xem xem.”
“Liệu có thích hợp không?”
Tô Trầm hỏi.
“Thích hợp!”
Cương Nham gật đầu khẳng định.
“Tại sao thích hợp?”
Tô Trầm lại hỏi.
Cương Nham nhếch miệng cười:
“Bởi vì nếu ta nói không thích hợp, ngươi sẽ đánh ta.”
Tô Trầm lặng thing.
Sau đó hắn cũng bật cười.
Hắn hiểu ý của Cương Nham, vấn đề hắn hỏi Cương Nham, thật ra trong lòng sớm đã có đáp án.
Sở dĩ hắn hỏi Cương Nham, không phải là bởi hắn không biết nên làm thế nào, chỉ là hy vọng có thể nghe được ý kiến ủng hộ.
Đáng hận Cương Nham chỉ ủng hộ hắn một câu, câu tiếp theo liền chọc thủng chân tướng.
Loại cảm giác mình đang kiếm cớ lại bị người chọc ra này, đúng là không dễ chịu chút nào.
Nhưng chính như Cương Nham đã nói, thật ra đáp án sớm đã có, hắn cần chỉ là một cái cớ đường hoàng.
“Xem ra ta thật sự không phải là một kẻ chuyên nhất.”
Tô Trầm tự nói.
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thiên tài xưa nay luôn đa tình.”
Vân Báo nhởn nhơ nói.
Tô Trầm cau mày lại:
“Không ngờ ngươi cũng có thể nói ra lời như vậy.”
Vân Báo cười đáp:
“Gần đây ta đọc nhiều sách.”
“Nhưng toàn sách tầm bậy.”
Cương Nham đáp.
Vân Báo trừng hắn một cái:
“Ai cần ngươi lo!”
Cương Nham cười không tiếp lời.
Tô Trầm cười nói:
“Được, nếu đã như vậy, thế thì đi Hoành Lĩnh, gặp cố nhân một lát.”
Vân Báo ý tứ sâu xa nói:
“Chỉ sợ thử kiến phi bỉ kiến, minh kiến thực... Cái đó đó.”
Ầm!
Trên đầu đã trúng một đạp của Tô Trầm.
——————————————
Hoành Lĩnh ở vào địa khu trung bộ chếch về phía tây của Liêu Nghiệp, nhân địa thế hơi cao, như một tường che vắt ngang giữa đông tây Liêu Nghiệp, bởi vậy mới có tên là Hoành Lĩnh.
Về biên chế, Hoành Lĩnh thuộc về Liêu Nghiệp Kiến châu, châu phủ Kiến châu là Bình Thiên thành.
Chư gia, chính là một trong những đại gia của Bình Thiên thành.
Bình Thiên thành ở vào trung tâm Hoành Lĩnh, bốn phía đều là núi cao trùng điệp. Sơn địa Hoành Lĩnh đại thể là nham sơn, thổ nhưỡng chỉ có một tầng mỏng manh ngoài cùng, đẩy ra lớp bùn đất bên ngoài, phía dưới là mảng lớn nham thạch, bởi vậy không thích hợp trồng trọt. Thế nhưng Hoành Lĩnh có khoáng mạch tốt nhất toàn Liêu Nghiệp. Nơi đây từng trước sau phát hiện mười ba toà đại hình khoáng mạch, trong đó bao gồm khoáng mạch Tinh Đàm kim và khoáng mạch Nguyệt Quang thạch cực quý giá.
Trong đó đối tượng nắm giữ quách mạch Nguyệt Quang thạch chính là Chư gia.
Liệt Dương toa hạ xuống trên một khối đất trống ngoài Bình Thiên thành, Tô Trầm và đám người Vân Báo Cương Nham rời toa, Dạ Ảnh Chi Thương bởi vì là yêu thú, để tránh phiền phức, trực tiếp thi triển Hư Không Nặc Tích ẩn độn vào trong cái bóng của Tô Trầm.