Chương 942 Quá thành (Hạ)
Dung Tự Hành nhận ra đao này.
Nguyên khí tứ phẩm Ám Thứ, lợi khí dùng trong ám sát, chuyên phá các loại hộ thuẫn pháp tráo.
Dung gia là thích khách huyết mạch, am hiểu nhất loại vũ khí này.
Mà hiện tại, đối thủ lại cầm một thanh đao như vậy chiến đấu với mình, không chỉ có như vậy, đao phong còn có màu xanh đen, rõ ràng là bôi kịch độc.
Tiểu tử này tâm tư cũng như tay, đều rất đen a!
Một thanh đao như vậy đâm tới, dù là Dung Tự Hành cũng không dám ngạnh kháng.
Thật nhỡ bị đâm một cái, ai biết sẽ là kết cục gì.
Vì vậy hắn chỉ có thể tránh.
Thân hình lóe lên, lại biến mất, trực tiếp xuất hiện ở một phương khác.
Nguyên kỹ huyết mạch Ám Ảnh Chi Xà: Ảnh Dược!
Có thể tiến hành khiêu dược ở tất cả những nơi có bóng tối, sau khi trở thành nguyên kỹ thiên phú của Dung Tự Hành, càng không cần đến thời gian làm lạnh (hồi chiêu:D).
Nhưng ngay khi hắn nhảy đến một nơi khác, Vân Báo đầu không quay lại, trực tiếp ném ra một mũi phi tiêu, lao thẳng tới mặt Dung Tự Hành.
Không chỉ vậy, trên phi tiêu kia cũng bôi độc.
Biến hóa đột nhiên xuất hiện này khiến Dung Tự Hành bị dọa cho nhảy dựng, dù nguyên kỹ bản mệnh của hắn đã cực độ rút ngắn thời gian vận hành, nhưng không thể nào thực sự vận dụng liên tục không gián đoạn được, khắc này hắn vừa mới khiêu dược tới đây, tạm thời không cách nào dùng tiếp, chỉ có thể nghiêng đầu né tránh, dù vậy phi tiêu vẫn bay sát qua mặt hắn, để lại một vết máu nhàn nhạt trên mặt.
Dung Tự Hành kinh hãi, vội vàng vận khí ngăn cản độc tố trên vết thương xâm nhập, chỉ là vận khí rồi mới phát hiện, vết thương lại không có độc.
Không độc?
Tại sao lại như vậy?
Gia hỏa này cố ý bôi màu lên vũ khí, ngụy trang có độc?
Mẹ nó, xảo trá thế là cùng!
Dung Tự Hành thầm mắng trong lòng, lúc này Vân Báo đã lần nữa vọt tới, nhắm thẳng một đao về phía Dung Tự Hành.
Vừa nhanh vừa độc.
Dung Tự Hành đành lần nữa sử dụng Ảnh Dược nhảy tránh ra, đồng thời tự cấp cho mình một hộ tráo —— tốc độ chiến đấu quá nhanh, đến cả hộ tráo hắn cũng không kịp gia trì cho mình.
Quả nhiên chợt nghe Khanh một tiếng, lại một mũi phi tiêu đánh lên hộ tráo.
Tên tiểu tử này, không ngờ có thể nhận biết điểm đặt chân của mình!
Trực giác thật mạnh mẽ!
Dung Tự Hành hừ một tiếng, giương tay vung lên, một cỗ nguyên lực cực mạnh tuôn trào ra.
Hắn đã phát hiện, tốc độ tiểu tử này nhanh đến kinh người, hắn tuy không có nguyên kỹ khiêu dược, nhưng tốc độ cường đại đủ để bù đắp hết thảy. Lại thêm có thể nhận biết điểm đến của Ảnh Dược, đấu tốc độ đọ nhanh nhẹn với đối phương rõ ràng không quá thích hợp.
Đương nhiên thật đọ hắn cũng không sợ, song mình rốt cuộc là Diêu Quang cảnh, cùng một tên tiểu tử Khai Dương đánh tới nửa ngày thì còn ra thể thống gì.
Thế nên hắn bèn quyết định tốc chiến tốc thắng, trực tiếp lợi dụng ưu thế tu vi cường đại để cường áp đối phương.
Nếu đã muốn lợi dụng ưu thế tu vi trấn áp, thời khắc này tự nhiên không chút bảo lưu phóng thích ra nguyên lực. Một cỗ sóng triều nguyên lực tuôn ra mãnh liệt, cuốn tới Vân Báo.
Nguyên lực bàng bạc tứ ngược, tạo thành ảnh hưởng đối với toàn bộ không gian, dù không bằng được Tu Di Chi Không của Tô Trầm, nhưng vẫn có thể giảo động phong vân. Dưới nguyên lực tuôn trào kia, tốc độ Vân Báo cũng bị ảnh hưởng, hơi hơi có chút chậm lại.
Dung Tự Hành cười gằn nói:
“Hầu tử có linh hoạt mấy, rốt cuộc vẫn chỉ là hầu tử!”
Nói rồi vung trảo chộp hướng Vân Báo.
Vân Báo trở tay đâm ra một đao, lại muốn cứng đối cứng.
Khắc này Dưng Tự Hành đang toàn lực phóng thích lực lượng sao có thể sợ hắn, thủ trảo như cương câu hung ác chụp xuống, trảo câu va chạm, chỉ nghe Phanh một tiếng, Ám Thứ đã đột phá hộ tráo và cương khí phòng ngự của Dung Tự Hành, đâm thẳng lòng bàn tay.
Dung Tự Hành lại không hề để ý, tiếp tục hạ trảo, năm ngón án trên cổ tay Vân Báo, nhấn ra năm lỗ máu nơi cổ tay Vân Báo.
Đang định thừa thế xông lên phá huỷ cánh tay này của Vân Báo, đột nhiên Dung Tự Hành biến sắc, cấp tốc thu tay lui lại.
Chỉ thấy toàn bộ cánh tay phải của hắn sưng lên đen thui.
“Có độc?”
Dung Tự Hành oán hận trừng Vân Báo.
Thì ra độc trên phi tiêu là giả, độc trên chủy thủ lại là thật.
Dung Tự Hành phán đoán sai tình thế, thói quen tư duy cho rằng phi tiêu giả độc, chủy thủ tự nhiên cũng giả độc, cho nên mới tính cứng đấu cứng cùng Vân Báo một phen, đổi chút thụ thương nhằm nhanh chóng giải quyết Vân Báo, nhưng không ngờ lại bị hắn lừa.
Vốn trúng độc cũng không sao, thế gian này tuyệt đại đa số độc đều có thể dùng nguyên lực áp chế, chỉ cần kịp thời xử lý thì không có gì đại hại. Khăng khăng Dung Tự Hành trúng độc vào lúc đang cường công, không kịp thời dùng nguyên lực phong tỏa, chờ hắn phát hiện thì đã muộn mất một bước, toàn bộ cánh tay đều bị độc xâm, nguyên lực chỉ có thể che đậy bộ phận cổ tay.
Vân Báo dùng một loại độc tố có tính gây tê cực mạnh, trúng phải độc này sẽ không chết, nhưng chỗ trúng độc đầu tiên là khó có thể loại bỏ, thứ hai là sẽ tạm thời mất đi năng lực hoạt động.
Bởi vậy cánh tay này của Dung Tự Hành xem như tạm thời phế bỏ.
Một cánh tay không thể dùng, dù đối với Diêu Quang cũng tạo ra ảnh hưởng khá lớn. Đã thế còn đụng phải tên tiểu tử Vân Báo nổi tiếng hung ác này, một khi đánh lên toàn là chiêu liều mạng.
Phương thức công kích của hắn gần với Cương Nham, cũng là thiếp thân cận chiến, không có nguyên kỹ hoa lệ, hoàn toàn dựa vào tứ chi tiếp xúc và bạo phát. Chỉ có điều Cương Nham là đại khai đại hợp công phòng hai đầu, Vân Báo lại là cấp tiến cấp thối tốc độ tuyệt nhanh, một kẻ theo đuổi lực lượng, một kẻ theo đuổi tốc độ.
Vân Báo không có thân thể cường hãn như Cương Nham, nhưng khả năng nắm chắc chiến cơ, vận dụng lực lượng của hắn lại vượt xa Cương Nham.
Điều này khiến hắn mỗi lần xuất thủ đều cực kỳ tinh chuẩn, độc ác, tràn ngập uy hiếp.
Dù cho Dung Tự Hành là cường giả Diêu Quang cảnh, nhưng hắn phát hiện đối mặt Vân Báo, bản thân không ngờ lại không thể không dồn toàn lực tập trung đối phó.
“Khốn nạn!”
Vừa nghĩ tới chuyện mình bị một tên tiểu tử thấp hơn một cảnh giới đánh cho tối tăm mặt mũi ngay trước mặt bao người, hơn nữa không chỉ không thắng được mà còn tạm phế một cánh tay, mặt mũi mất hết, trong lòng dâng lên sát ý, “hắc” một tiếng nói:
“Ngươi đang tìm chết!”
Tùy theo tiếng hô của hắn, phía sau Dung Tự Hành hiện ra một phiến hắc ám chi ảnh.
Hắc ám này không lớn, nhưng thâm thúy vô cùng, tất cả tia sáng tiến vào đều sẽ bị nuốt chửng.
Đây chính là huyết mạch Ám Ảnh Chi Xà.
Huyết mạch Ám Ảnh Chi Xà của Dung Tự Hành đã thức tỉnh năm tầng, độ đậm huyết mạch đạt đến hai mươi lăm phần trăm, chỉ thiếu chút nữa liền có thể ngưng cụ yêu thân, bởi vậy hư hóa chi ảnh đặc biệt nồng đậm, phảng phất một con Ám Ảnh Chi Xà thực sự xuất hiện, mang đến áp lực cực kỳ nặng nề.
Nương theo ám ảnh huyễn tượng xuất hiện nguyên lực xung quanh tuôn động, hội tụ lại, đồng thời đầu ngón tay Dung Tự Hành cũng hiện ra một điểm hắc quang.