← Quay lại trang sách

Chương 941 Quá thành (Trung) (2)

Thời khắc này hắn cuồng bạo khua múa nắm đấm, hết thảy nguyên lực hóa làm thể lực, chiến lực, cuồn cuộn mà ra, như một tên Bạo tộc chân chính đang chiến đấu.

Nhưng vẫn có chỗ khác biệt.

“Hí!!!”

Trong tiếng rít gào sắc bén, bốn tên nguyên sĩ Khai Dương đồng loạt dâng lên sóng triều nguyên lực cực mạnh.

Giờ này, phút này, bốn người đã toàn lực ứng phó, thôi phát hết thảy lực lượng có trong người.

Đối ứng với đó chính là sau lưng Cương Nham chậm rãi hiện ra một khuôn mặt hư ảo.

Lạc Du chi diện!

Khác với Tô Trầm, tuy cùng là Nguyên Huyết dược tề, thu được Nguyên Huyết pháp tướng, nhưng thành tựu của hai người lại có biểu hiện hoàn toàn bất đồng.

Tô Trầm là nhân hình cự tượng, là bản phóng đại của chính mình, đấy là bởi hắn một lòng muốn khai sáng tương lai thuộc về Nhân tộc, khai quật huyết mạch cường đại của Nhân tộc, vì vậy huyết mạch Lạc Du chỉ mang đến cho hắn thuốc dẫn, chỉ là một loại đầu nguồn lực lượng, nó cung cấp linh cảm, cung cấp động lực, nhưng không cung cấp bất kỳ thành phẩm, thành phẩm là thuộc về bản thân Tô Trầm, là tràn ngập vô số tiềm lực, khả năng biến hóa.

Cương Nham lại khác, hắn không có lý tưởng khổng lồ như Tô Trầm, lý tưởng duy nhất của hắn là giành lấy thực lực cường đại, bảo vệ tốt chủ nhân của mình. Lạc Du là Hồng Hoang cự thú, thực lực vô biên. Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể giành được sức mạnh như vậy, dù chỉ là một phần ngàn vạn cũng đã thỏa mãn, bởi vậy hắn mới thực sự kế thừa Lạc Du.

Chính vì nguyên nhân này, Nguyên Huyết pháp tướng của hắn là bộ phận của Lạc Du.

Lúc trước hắn chỉ có thể hiển hiện một cái miệng của Lạc Du hư ảo, nhưng bây giờ, hắn đã có thể huyễn hóa ra mặt Lạc Du.

Đó là một gương mặt lớn không biết bao nhiêu mà kể, bao phủ cả thiên địa. Bởi quá khổng lồ, đến nỗi mọi người thậm chí không nhìn ra đó là cái gì, chỉ biết dưới pháp tướng ấy là uy áp vô biên đè xuống.

Dưới ảnh hưởng của uy áp, thân thể Cương Nham lần nữa lớn lên, lực lượng tăng trưởng như núi, mỗi quyền mỗi cước đều tràn ngập khí thế khai thiên tích địa, mà đối thủ bị hắn đả thương, huyết dịch chảy ra, lại sẽ bị lợi dụng, hình thành Huyết Sát Chân Cương ngưng tụ trên thân thể hắn, vừa tăng mạnh phòng ngự của hắn, lại khiến hắn thu được lực lượng cuồn cuộn không ngừng.

Huyết mạch Lạc Du vốn có thể diễn sinh càng nhiều biến hóa, chỉ riêng khống thủy đã có thể hình thành rất nhiều nguyên kỹ.

Nhưng Cương Nham không cần những thứ đó.

Hắn chỉ cần Huyết Sát Chân Cương, sau đó liên tục mài giũa, cùng Kim Cương Chiến Thể, Thiết Sơn Thuẫn, Thôn Thực Thiên Địa hình thành hệ thống của bản thân. Hệ thống này đơn giản, đơn nhất, nhưng cực kỳ hữu hiệu!

Ầm!

Nắm đấm dày nặng nện xuống, nện trên thân đao to rộng kia, chỉ thấy thanh đao răng rắc răng rắc nứt ra vô số đường vân, tiếp lấy liền ầm vang vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ.

Đường đường một thanh nguyên khí, lại bị đối thủ dùng nắm đấm đập nát, khiến ai nấy đều nhìn mà ngơ ngác.

Thiết quyền dư thế không giảm, tiếp tục trùng kích, người sử thương bên cạnh kịp thời xông tới cứu, thiết quyền đánh bạt thân thương, tay trái lần nữa ngưng tụ chiến thuẫn nện xuống.

Mắt thấy sắp đập nát đầu đối thủ thành phấn vụn, một đạo quang mang đột nhiên từ bên cạnh xông đến, đánh lên Thiết Sơn Thuẫn, Thiết Sơn Thuẫn Ầm một tiếng nổ tung, dư kình đánh lên người Cương Nham, không ngờ đánh bay cả người Cương Nham, trên ngực hiện ra một vết thương sâu hoắm.

Có thể một kích phá thuẫn, phá cương, phá chiến thể, phá thân thể cường hãn của Cương Nham, có thể thấy uy lực một kích này lớn cỡ nào.

Nhưng dù có được năng lực phá phòng cường đại như vậy, nhưng vẫn không thể làm gì được Cương Nham.

Cương Nham vươn mình đứng dậy, vết thương vừa chịu lần nữa nhanh chóng khôi phục.

Ngẩng đầu nhìn lại, chợt thấy giữa trường đã thêm ra một người, là một nam tử thân hình cao gầy chính đang mắt lạnh nhìn Cương Nham.

Người xung quanh thấy vậy liền dồn dập hô:

“Thập Nhị tiên sinh!”

“Nhận một Liệt Sơn Chỉ của ta, không ngờ chỉ bị vết thương ngoài da, quả nhiên có chút cân lượng.”

Vị nam tử được xưng là Thập Nhị tiên sinh này lạnh nhạt nói.

Cương Nham tức giận hừ nói:

“Lấy nhiều đánh ít, lấy tu vi cao đánh tu vi thấp, vậy mà ngươi còn đánh lén, thật không biết xấu hổ!”

Thập Nhị tiên sinh này là Diêu Quang cảnh, lấy thân phận của hắn mà còn đánh lén Cương Nham, quả thật rất mất mặt, then chốt nhất là đánh lén còn không hiệu quả.

Thập Nhị tiên sinh cũng tự biết đuối lý, mặt hơi đỏ lên, nói:

“Đây không phải quyết đấu công bằng, đâu ra nhiều quy củ như vậy! Nếu đã dám đến địa bàn Dung gia ta, phải...”

Lời hắn còn chưa dứt, đột nhiên phát hiện một tia không ổn, thân hình lóe lên, liền thấy một đạo quang mang bay ra từ nơi bản thân vừa đứng lúc trước, không đánh trúng hắn, nhưng hắn cũng bị dọa cho không nhẹ, phẫn nộ quát:

“Là ai, dám đánh lén ta?”

“Là ta." Vân Báo nhởn nhơ nói:

“Ngươi thích đánh lén phải không? Vậy để ta chơi một lát với ngươi.”

“Ngươi? Một tên Khai Dương cảnh?”

Thập Nhị tiên sinh cười lạnh khinh miệt:

“Ngươi tốt nhất...”

Phốc!

Lại một đạo ánh sáng phóng tới, thân hình Thập Nhị tiên sinh chớp động, lần nữa biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện ở một đầu khác.

Tránh né này của hắn hơi có phần tương tự như Bạch Tháp Chiết Dược của Tô Trầm, hơn nữa cũng là sử dụng liên tục, Vân Báo đánh lén hai lần, hắn ngay lập tức né tránh hai lần, bởi vậy có thể thấy đây hẳn cũng là nguyên kỹ bản mệnh của hắn.

Dung gia là thích khách huyết mạch, bởi vậy nguyên kỹ bản mệnh đa phần lấy các loại thủ đoạn ẩn nấp, né tránh, cường kích làm chủ, người này hiển nhiên là một kẻ am hiểu lẩn tránh.

Dù vậy, hắn cũng bị Vân Báo làm cho tức giận không nhẹ, bởi vì Vân Báo hoàn toàn không nhìn chênh lệch cấp bậc, xông thẳng về phía hắn.

Đây chính là khiêu chiến đối với tôn nghiêm của hắn.

Tiểu tử ngươi đào đâu ra tự tin, mà cho rằng mình có thể vượt cấp khiêu chiến?

“Tìm chết!”

Thập Nhị tiên sinh lật tay một cái, ngón giữa và ngón trỏ tay phải như độc mãng thổ thứ (gai nhọn độc) điểm tới Vân Báo.

Hắn muốn lóc sống tên hỗn trướng này.

Cùng lúc đó, Cương Nham đã lần nữa bổ tới bốn người kia, tiếp tục chiến đấu còn chưa xong vừa nãy:

“Lần này để ta xem còn ai có thể cứu được các ngươi!”

Cương Nham hừ nói, dưới hắc ảnh cự đại, miệng rộng cười gằn mang theo vẻ khủng bố khôn cùng, khắc sâu trong lòng bốn người kia.

Mới đầu Dung Tự Hành còn khá là phẫn nộ, dù sao bị một tên Khai Dương cảnh đánh lén lại thêm khiêu chiến, thực sự quá mất mặt.

Nhưng vừa nãy giao thủ, cảm giác của Dung Tự Hành liền hoàn toàn khác trước.

Nếu nói Cương Nham là một ngọn núi, một tên cự nhân, một pho kim cương, như vậy Vân Báo chính là một con cá, một con chim, một con khỉ.

Còn là khỉ bôi dầu.

Trơn tuột không dính tay, khó mà nắm bắt.

Khi hắn ra tay điểm hướng Vân Báo, không thấy Vân Báo có động tác gì, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đi một cái, thân thể liền lách sát qua Song Long Chỉ của hắn, tốc độ cực nhanh, trực tiếp lấn tới trước ngực, trong tay còn cầm một thanh đoản đao.