Chương 952 Mồi nhử (1)
Nếu gia tộc báo thù dự đoán trước chuyện này, liền có thể suy luận ra kết quả sẽ có khả năng xảy ra.
Vào lúc đó, thay đổi đối với tương lai vẫn sẽ phát sinh, nhưng lại phát sinh căn cứ vào suy lý của chính bản thân mình.
Nói cách khác, dù gia tộc báo thù không có Nguyên Cốt Quyền Trượng, cũng có thể làm ra suy lý tương ứng. Dưới tình huống như vậy, nếu nắm giữ và sử dụng Nguyên Cốt Quyền Trượng, phí tổn tất sẽ giảm mạnh. Bởi vì đây không phải Nguyên Cốt Quyền Trượng cường hành nhìn thấu, mà là giả thuyết hợp lý của bản thân người sử dụng.
Nói đơn giản một câu, tương lai do vô số biến số tạo thành, mỗi khi ngươi cắt giảm một cái biến số, như vậy phí tổn tiên đoán của Tô Trầm sẽ giảm xuống một ít.
Vì vậy Tô Trầm hi vọng, tốt nhất là trước tiên cắt giảm một hai cái biến số, sau đó mới sử dụng, phí tổn tất sẽ giảm mạnh, tỷ lệ thành công cũng được đề thăng trên diện rộng.
Tương tự là cắt giảm biến số, từ trong biển người mênh mông giảm thiểu một vài nhân số hoài nghi so với từ trong đông đảo mục tiêu lấy ra một ít mục tiêu hoài nghi, phương thức bất đồng hiển nhiên cũng mang đến kết quả bất đồng.
Không cần hỏi, khẳng định là thứ sau càng hiệu quả hơn.
Thế nên ý của Tô Trầm là trước tiên tìm tới một ít mục tiêu hoài nghi, coi đây là cơ sở để tiến hành tiên đoán, phí tổn tiên đoán của Nguyên Cốt Quyền Trượng tất sẽ giảm mạnh.
Thế nhưng tìm mục tiêu hoài nghi cũng không thể tìm bừa, vẫn phải có căn có cứ mới được, tùy tiện hoài nghi một người nào đó thì không phải là dự đoán, đó là đi đặt cược.
Lúc này liền cần mọi người nghĩ cách.
Chư Tiên Dao nghĩ một hồi, không nghĩ ra chủ ý gì, dứt khoát cong môi lên, kéo tay Tô Trầm nói:
“Ngươi mưu ma chước quỷ nhiều, ngươi nói nên làm thế nào.”
Tô Trầm cười nói:
“Ta mới đến quý địa, còn chưa quen thuộc.”
“Ta mặc kệ, đằng nào ngươi cũng phải giúp ta nghĩ cách.”
Con gái nhõng nhẽo là vô địch.
Tô Trầm bị nàng quấn đến hết cách, đành phải gật đầu:
“Có một cách, đần một chút, nhưng hẳn là hữu hiệu...”
————————
Dung phủ.
Dung Hướng Thăng ngồi ở vị trí đầu, sắc mặt âm trầm như nước:
“Phòng sổ sách bị người tiềm nhập, các ngươi lại chẳng có chút phát hiện nào?”
Một người quỳ trên đất nơm nớp lo âu nói:
“Người tới lấy thân phận Lưu quản sự tiến vào, nếu không phải Lưu quản sự kiên quyết phủ nhận mình tới lúc sáng sớm, chúng ta căn bản không biết. Đây hẳn là một kẻ nào đó nắm giữ nguyên kỹ biến hóa làm ra.”
“Là Tô Trầm!”
Một người bên cạnh lập tức nói:
“Theo tin tức thu được từ phía Tĩnh An phủ, sở dĩ Tô Trầm hoành hoành vô kỵ tại Bạo tộc là nhờ dựa vào thuật biến hóa.”
Hắn tên Dung Tự Bạch, đứng hàng thứ chín trong thế hệ Dung gia đương quyền.
Dung Hướng Thăng hừ một tiếng:
“Lũ Bạo tộc kia đều là mắt mù, lẽ nào Dung phủ ta cũng vậy?”
Sắc mặt Dung Tự Bạch có phần lúng túng:
“Lúc Tô Trầm đến là khi trời gần sáng, đúng vào thời khắc âm dương chuyển hóa... Những người còn lại tu vi không đủ, thế nên không cách nào nhìn thấu.”
“Cùng là Diêu Quang cũng không nhìn ra?”
Từ phía sau Dung phủ đột nhiên truyền ra một thanh âm, không thấy người, thanh âm lại thanh sảng rõ rệt.
Nghe được thanh âm này, Dung Tự Bạch vội nói:
“Lúc Tô Trầm đến cũng có mấy vị Diêu Quang ở đó, nhưng không ai có thể phát hiện hắn là giả. E rằng chỉ có người cảnh giới cao hơn hắn mới có thể nhìn ra được.”
Thanh âm kia liền trầm mặc một lúc rồi nói:
“Người này nếu không phải nguyên kỹ huyễn hình cực mạnh thì là tinh thần lực đặc biệt cao. Nhưng mặc kệ thế nào, đều đồng nghĩa với phiền phức lớn vô cùng. Nếu người này lại thông minh một chút...”
Thanh âm kia không nói tiếp, nhưng sắc mặt Dung Hướng Thăng lại chuyển sang trắng bệch.
Hiện tại thân phận Tô Trầm đã từ từ truyền ra, danh tiếng “đại hiền Nhân tộc” cũng được chứng thực.
Người này không quản là thực lực hay trí tuệ đều tuyệt đối là cao thủ.
Còn về can đảm hay tự tin, tự nhiên là không cần nói cũng biết.
Vừa nghĩ đến người này ngay sáng sớm hôm nay còn xem qua sổ sách bên mình, ra vào Dung phủ như chốn không người, lại liên hợp với lời của chủ nhân thanh âm kia, dù là Dung Hướng Thăng cũng không khỏi căng thẳng.
Hắn nói với thanh âm kia:
“Tô Trầm này nhảy nhót không được bao lâu, chờ viện binh Tiền gia vừa đến, nhất định có thể diệt sạch chúng.”
“Ta chỉ sợ đối thủ sẽ không cho chúng ta nhiều thời gian như vậy.”
Thanh âm kia lại thở dài nói.
Đúng lúc này, một tên hạ nhân Dung gia từ bên ngoài đi vào, quỳ xuống trước mặt Dung Hướng Thăng, bẩm báo nói:
“Tin tức mới vừa nhận được, Tô Trầm rời khỏi Chư phủ.”
“Cái gì?”
Dung Hướng Thăng đứng bật dậy:
“Đi đâu?”
"Sau khi ra khỏi cửa đông liền đi về hướng Thiên Hậu sơn.”
“Kẻ nào đưa tới tin tức?”
“Là vị trong phủ kia. Tô Trầm đã ngụy trang, chẳng qua vừa khéo bị vị kia nhìn thấy, đã hạ hương dẫn lên người hắn, chỉ cần dùng Tầm Hương thú liền có thể tìm tới.”
“Chỉ một mình vị kia nhìn thấy?”
“Cũng không phải, lúc đó vị kia đang cùng một chỗ với mấy vị thiếu gia trong Chư phủ.”
Dung Hướng Thăng thở phào một hơi:
“Vậy thì tốt.”
Dung Tự Bạch lập tức nói:
“Gia chủ, ta dẫn người đuổi bắt.”
“Đừng vội.”
Dung Hướng Thăng dạo quanh vài bước, vẫn còn đang suy tư gì đó.
Thanh âm phía sau chợt nói:
“Ngươi đang lo lắng điều gì à?”
Dung Hướng Thăng thở dài:
“Đúng vậy, ta đang lo lắng, đây liệu có phải là mối câu đối phương đưa ra cho chúng ta.”
Thanh âm kia nói:
“Ngươi có thể xác định không?”
Dung Hướng Thăng lắc đầu:
“Không thể. Đây khả năng là cơ hội, cũng khả năng là cạm bẫy, nhưng trước khi ngả bài, không ai biết đến cùng là cơ hội hay là cạm bẫy. Thế nên ta muốn hỏi qua về ý kiến của ngài.”
Thanh âm kia liền nói:
“Nếu đã không thể đưa ra kết luận từ gốc phát sinh, vậy chỉ có thể phân tích từ lợi hại được mất. Tô Trầm là phiền phức lớn, còn vị kia của các ngươi... Sau khi Tiền gia đến, lập tức có thể cường công, ý nghĩa tồn tại của hắn đã không lớn nữa.”
Dung Hướng Thăng hiểu ý đối phương, gật gật đầu:
“Nói rất đúng. Đã như vậy, ta để lão tam tự thân đi một chuyến.”
Lão tam Dung gia gọi Dung Hướng Chiến, cường giả Nhiên Linh, cho dù ở trong Nhiên Linh cảnh cũng thuộc hạng thực lực cao cường.
Đối với việc phái nhân vật như mình đi truy sát một tên tiểu bối mới chỉ là Diêu Quang cảnh, Dung Hướng Chiến rất không cho là đúng.
Dưới cái nhìn của hắn, đây không phải chuyện giết gà dùng đao mổ trâu, mà là giẫm kiến còn muốn dùng voi chiến.
Chẳng qua nếu gia chủ đã có lệnh, hắn cũng không tiện chối từ, đành rất không tình nguyện chạy chuyến này.
Dưới sự chỉ dẫn của Tầm Hương thú, rất nhanh Dung Hướng Chiến đã đi tới Thiên Hậu sơn, nhìn thấy thân ảnh lẻ loi đơn độc đứng ở kia.
Hắn đứng ở đó, mang trùm mặt, không nhúc nhích.
Dường như nhận ra có dị động trong thiên không, người kia ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dung Hướng Chiến, lộ ra một gương mặt anh tuấn trẻ tuổi.
Dung Hướng Chiến quát lớn:
“Tô Trầm! Nạp mạng cho lão tử!”
Một quyền đánh ra.
Phảng phất sơn phong cao ngàn thước ầm ầm bay tới, đánh lên thân người kia, nổ ra thiểm quang sáng ngời, mang theo khí thế hùng hồn vô biên tiếp tục xuyên tới, cày ra một đạo vết rách dài đến trăm mét trên mặt đất rồi mới chịu dừng lại.