Chương 958 Chặn lại (1)
Chỉ tiếc thời gian chuẩn bị không đủ, thế nên cạm bẫy này bố trí hơi vội vàng, chỉ kịp đả thương một mình Chư Vân Phàm.
Chẳng qua đối với Dung gia mà nói, điều quan trọng nhất chính là mượn cơ hội này để dẫn chúng lão rời xa Chư gia, khiến lá bài tẩy của Chư gia không cách nào sử dụng. Trong tình thế như vậy, hai nhà lại hợp lực, dù không thể tiêu diệt cũng có thể trọng thương đối thủ.
Đây cũng là biện pháp khi ở vào thế bất đắc sĩ.
Khắc này song phương ra tay đánh lớn, cục diện dần thành thế bế tắc, trong lòng Chư Vân Nhan không khỏi sốt ruột.
Chư gia tuy có lá bài tẩy, nhưng lại bố trí ở Chư phủ, dùng để phòng thủ, bây giờ mọi người vội vàng đuổi theo tới đây, bài tẩy đó không cách nào sử dụng, đối phó với hai nhà liên thủ thực sự có phần vất vả.
Tuy Chư gia còn một vị lão tổ tông chưa ra tay, nhưng Dung gia cũng có thủ đoạn của riêng mình, trận thế hiện nay đã thành thế bế tắc, nếu muốn đột phá e là tương đối khó khăn.
Thật ra Dung gia kỳ cũng không muốn như vậy, nếu có thể, bọn hắn đương nhiên càng muốn đợi Tiền gia đến rồi mới ra tay. Chỉ là tin tức đã lộ, nếu không nắm chặt thời cơ, đợi Chư gia làm ứng đối mới động thủ, e rằng quá muộn.
Chiến tranh là thế, phát triển đến cuối cùng, song phương đều không làm chủ được, càng lúc càng khó tự kiềm chế.
Khắc này tùy theo chiến đấu kéo dài, thủ đoạn của song phương dần trở nên càng kịch liệt.
Chư Tiên Dao và Tô Trầm chạy tới đúng vào lúc cao trào của trận chiến.
Nhìn một đám Nhiên Linh cảnh chiến đấu giữa trời, sắc mặt Chư Tiên Dao không khỏi có phần khó coi.
Cấp độ chiến đấu đó, nàng không thể tham gia, chỉ biết dõi mắt nhìn, đến cả tiếp cận cũng rất khó khăn.
Song Tô Trầm lại vẫn hứng thú nhìn lên trời, quang hoa lưu chuyển trong mắt, tập trung quan sát nguyên năng biến hóa khi cao thủ ra tay.
Cơ hội có thể quan sát cường giả xuất thủ ở khoảng cách gần không nhiều, đặc biệt là hơn mười Nhiên Linh cảnh đấu thành một đoàn như hiện tại càng là cơ hội hiếm có.
Vi Sát Chi Nhãn của Tô Trầm nhờ trường kỳ vận dụng, hiện tại hiệu lực đã càng ngày càng mạnh, quan sát nguyên năng biến hóa như lật nhìn bàn tay, tất cả đều hiện rõ trong mắt.
Chư Tiên Dao thấy hắn như thế, kéo kéo hắn nói:
“Tô Trầm, ngươi có cách nào giúp mẫu thân không?”
Tô Trầm lắc đầu:
“Quyết đấu ở cấp bậc này, ta cùng lắm chỉ hỗ trợ chống lại được một người trong chốc lát thôi.”
Nếu là Nhiên Linh cảnh bình thường, lấy thực lực bây giờ của Tô Trầm, đánh thì đánh thôi.
Song đám Nhiên Linh cảnh trước mắt lại đều có huyết mạch Yêu Hoàng, thực lực xa không phải Nhiên Linh bình thường có thể so sánh.
Cảnh tượng Thập Nhất Thúc một người quét ngang sáu đại gia tộc năm đó đến nay vẫn rõ ràng trong mắt, huyết mạch Yêu Hoàng tuyệt đối không thể coi thường.
Dù là Tô Trầm cũng tuyệt đối không thể đánh thắng vượt giai.
Chư Tiên Dao nghe vậy không khỏi thất vọng.
“Chẳng qua muốn giải quyết trường chiến đấu này, không hẳn nhất định phải tự thân ra tay... Nếu có thể, ta càng thích bất chiến mà thắng.”
Tô Trầm vuốt cằm nói.
Chư Tiên Dao ngạc nhiên:
“Có ý gì?”
Ánh mắt Tô Trầm lưu chuyển, tiếp tục nhìn chiến trường phương xa:
“Từ nguyên năng biến hóa thì thấy, Dung gia rõ ràng không phải người có thể phá giải khống chế tinh thần của Chư gia, dù là ba người Tiền gia vừa chạy tới kia, hiển nhiên cũng không thuộc về huyết mạch sở trường tinh thần. Vậy đến cùng kẻ phá giải khống chế tinh thần của Tần Vũ là ai? Hơn nữa phá giải mà Chư Tiên Linh thân là ngự chủ cũng không phát hiện, loại thủ đoạn đó thật sự không đơn giản. Mặt khác, nếu thật sự còn có cao nhân ra tay giúp Dung gia, vậy tại sao với tình hình như hiện tại hắn vẫn chưa ra mặt? Là không ở đây? Hay là không thích hợp đứng ra... Không thích hợp đứng ra... Hiến tế cấp Lĩnh Chủ cũng không cách nào tìm được đáp án... Lẽ nào...”
Tô Trầm trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt lại đang dần dần toả sáng.
Chư Tiên Dao biết bộ dạng như vậy của hắn khả năng là đã có phát hiện nào đó:
“Ngươi nghĩ đến cái gì rồi?”
Tô Trầm trả lời:
“Giờ còn chưa thể xác định, chẳng qua ta muốn thử hiến tế một lần nữa.”
Nói rồi Tô Trầm lấy ra Nguyên Cốt Quyền Trượng.
Vẫn là hiến tế như cũ, vẫn là cấp Lĩnh Chúa, chỉ có điều lần này hắn đã loại trừ đi một biến số to lớn, thoáng thu nhỏ mục tiêu hiến tế.
Khi khói xanh thăng lên từ tế đàn, hình ảnh cuối cùng hiện ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh, thân thể Tô Trầm đột nhiên chấn động, ngẩng đầu gầm lên:
“Dung gia lớn mật, lại dám cấu kết ngoại tộc, bán đứng Nhân tộc!”
Tô Trầm gầm lên như sấm, vang rền thiên không, tuy lực lượng không đủ để kinh sợ đám Nhiên Linh cảnh kia, nhưng ý tứ ẩn trong đó lại dọa cho tất cả mọi người nhảy dựng.
“Ngươi nói cái gì?”
Dung Hướng Thăng xoay người hung hăng trừng hướng Tô Trầm, tuy khoảng cách xa xôi, nhưng ánh mắt này lại như đao bén, nhìn khiến toàn thân Tô Trầm phát lạnh.
Tô Trầm đã thu hồi quyền trượng, sừng sững dưới đất:
“Ngươi biết ta đang nói cái gì, ngươi phủ nhận cũng vô dụng. Dung Hướng Thăng, ngươi thật là to gan, vì tư tâm của mình mà dám làm việc cho Vũ tộc.”
Dung Hướng Thăng tức giận đến độ toàn thân run rẩy:
“Ăn nói xằng bậy, dám ô miệt ta, ngươi muốn chết!”
“Ta có phải là nói năng xằng bậy hay không, chính ngươi rõ ràng nhất.”
Tô Trầm cười lạnh nhìn Dung Hướng Thăng:
“Thật tưởng rằng ta không tóm được cái đuôi của ngươi? Còn không mau đi ra!”
Nói xong, hắn xuất quyền.
Một quyền này nhìn như đơn giản, nhưng ngưng tụ tất cả lực lượng, ý chí và tinh khí của hắn, dùng một thân tu hành có được, cứ thế hóa thành một quyền kích phát ra, hướng oanh kích lại là trời cao, một phiến không trung không người cách xa chiến trường.
Đó là một phiến thiên không quang đãng, sáng trong, không có bất cứ động tĩnh gì, thậm chí ngay cả gió cũng không thổi qua, chim cũng không có bay tới.
Nhưng một quyền này của Tô Trầm đánh tới, phiến thiên không quang đãng, thuần túy, hư vô đó lập tức biến dạng.
Thiên không đột nhiên chiết xạ ra ánh sáng thái dương, tiếp đó chợt nghe răng rắc răng rắc, nứt ra mảng lớn hoa văn loang lổ, như là mặt kính đột nhiên vỡ vụn. Sau đó liền ầm một tiếng, không biết bao nhiêu vật thể như thủy tinh tung tóe ra từ trong phiến không trung kia.
Vậy là trong thiên không đột nhiên hiện ra ba thân ảnh.
Nói là người, nhưng lại có chỗ khác biệt, bởi vì sau lưng ba người hách nhiên có thêm một đôi cánh.
Cứ thế giang ra, nâng ba người lơ lửng giữa không trung.
Vóc người bọn hắn nhỏ nhắn, so với Nhân tộc thì thấp hơn mấy phần, khuôn mặt lại rất tinh xảo.
Một nữ hai nam, nữ tú mỹ, nam anh tuấn.
Chỉ là rơi vào trong mắt đám đông, ai nấy lại đều đồng loạt biến sắc, lộ vẻ không dám tin tưởng.
“Vũ tộc!”
Đám người Chư Vân Nhan, Tiền Thư Trung tức thì kinh hô.
Ba tên Vũ tộc kia cũng cực kỳ kinh hãi, đồng loạt nhìn Tô Trầm:
“Làm sao có thể? Không ai có thể nhìn thấu Huyền Minh Ngọc Kính!”
Tô Trầm bĩu môi:
“Ta không nhìn thấu.”