← Quay lại trang sách

Chương 960 Trời cao biển rộng (1)

Thế nên trong ngàn vạn năm văn minh Nhân loại, trong đối kháng giữa trí tuệ và dã man, tuyệt đại đa số thời điểm đều là dã man chiếm thượng phong.

Nhưng tùy theo lịch sử biến thiên, ưu thế hậu phát của trí tuệ dần dần thể hiện, cũng sẽ trở thành kẻ thắng cuối cùng.

Lịch sử biến thiên của dân tộc nông canh đối với dân tộc du mục là như vậy, biến hóa của văn minh Nhân loại đối với Bạo tộc, Thú tộc và rất nhiều nền văn minh cũng là như vậy.

Đây là đặc điểm đặc hữu, tính dẻo dai đặc hữu của trí tuệ.

Mà hôm nay, sau khi trải qua thời gian tôi luyện đủ đầy, hiểu biết sâu sắc của Tô Trầm đối với nguyên năng rốt cục đã có thể thể hiện ra bằng lực lượng.

Tuy còn chỉ là thủ đoạn sơ kỳ, lại đã có năng lực mà người thường không thể chạm tới.

Khắc này hắn trực tiếp chuyển hóa hỏa cầu đối thủ phóng thích thành thần thông của mình, sí thiên hỏa phượng phun ra ngọn lửa ngập trời về phía nữ Vũ tộc.

Mắt thấy nữ Vũ tộc sắp bị bổ trúng, đúng lúc này, một tiếng thở dài đột nhiên vang lên.

Tiếng thở dài này như vang lên bên tai Tô Trầm, khiến Tô Trầm nghe mà toàn thân chấn động, trong lòng thăng lên cảm giác sợ hãi khôn cùng, hệt như có thứ gì đó cực ghê gớm đang đe dọa đến mình.

Không được!

Tô Trầm lập tức cảm nhận ra, đây là cường giả Hóa Ý cảnh ra tay.

Tu vi đến Hóa Ý cảnh, tinh thần như hải, có thể nói thần uy như ngục, chỉ bằng một ý niệm, chỉ với tinh thần lực liền có thể áp chế đối thủ. Nếu đổi thành người khác, chỉ với uy thế từ một tiếng hừ kia thôi cũng đủ khiến đối phương mất đi năng lực hành động, thậm chí chết ngay tại chỗ.

Có điều Tô Trầm hiển nhiên không phải người thường, tinh thần lực của hắn sau khi thêm trang bị bổ trợ cao tới hai ngàn điểm, thuần lấy tinh thần lực mà nói không yếu hơn bất luận Nhân tộc nào, chỉ là chưa ngưng thần cung, chưa hóa âm dương, khuyết thiếu thủ đoạn phát huy tinh thần lực. Nhưng công không đủ, thủ lại có thừa, thế nên tiếng thở dài này chỉ khiến Tô Trầm cảm nhận được uy hiếp, nhưng chưa thể khống chế thân thể hắn.

Khắc sau, hỏa diễm phượng hoàng ầm ầm lao tới, nữ tử Vũ tộc thét ầm bay ra.

“Dừng tay!”

Trong tiếng gầm trầm muộn, một bàn tay che trời thăng lên từ Bình Thiên thành, như điện như quang bay tới, chụp hướng Tô Trầm.

Bàn tay đè xuống, Tô Trầm lại không thèm để ý, toàn lực khống chế hỏa diễm phượng hoàng phát động công kích.

Nữ tử Vũ tộc biết không hay, trong mắt lưu chuyển hào quang, thân hình đột nhiên hơi ngưng lại, đứng ở nơi đó bất động.

Khắc sau, liệt diễm của hỏa diễm phượng hoàng phún nhổ trên người nữ Vũ tộc, đốt nữ tử kia thành than cốc.

Tô Trầm lại không có nửa điểm chủ quan, cười nói:

“Quả nhiên đây mới là thật.”

Hắn có Vi Sát Chi Nhãn, nhìn thấy rất rõ ràng.

Nữ tử mà hắn truy sát này mặc dù đi ra từ trong gương, lại thực sự là chân thân của nữ Vũ tộc, trái lại tên nữ Vũ tộc bị Chư Tiên Dao bắt lấy mới là giả. Chỉ là dưới thần thông hỏa diễm phượng hoàng của mình, nàng hoàn toàn hết cách, đành phải lần nữa thi triển pháp môn hoán chuyển, đổi ngược trở lại. Thế này khắc này người bị hỏa diễm phượng hoàng thiêu chết là giả thân vừa mới bị Chư Tiên Dao bắt được. Còn bản thân nàng, lúc này sau khi đổi trở về tự nhiên là tự động rơi vào trong tay Chư Tiên Dao.

Lúc này bàn tay kia cũng đã đuổi tới, mắt thấy sắp một chưởng vỗ chết Tô Trầm như đập ruồi, trong thiên không bỗng đột nhiên hiện ra một ngón tới, điểm tới bàn tay đang vỗ tới, cường hành chặn lại chưởng này, khiến nó không cách nào tiến thêm nửa bước.

Đây tự nhiên là lão tổ Chư gia cũng đã xuất thủ, chặn lại tiến công của đối phương.

Không chỉ vậy, hắn còn cuồng tiếu nói:

“Dung Cô Lạc, đến bước này ngươi cho rằng mình thuật vãn hồi ư? Nữ Vũ tộc này bất luận có trốn hay không, sự thực Dung gia ngươi phản bội Nhân tộc cũng đều không thể chối cãi, có giảo biện thế nào cũng vô dụng. Thứ duy nhất ngươi có thể làm bây giờ chính là trốn! Còn tiếp tục chống lại, chỉ có con đường chết.”

Lời này có vẻ đã nói trúng nội tâm đối phương, bàn tay nỗ lực giết chết Tô Trầm thu về, chỉ còn lại tiếng thở dài vang vọng giữa không trung.

Lần này, là thở dài thực sự.

Lão tổ tông Dung gia chạy rồi, lão tổ tông Chư gia cũng không có ý định cường hành lưu khách —— dù sao một vị cường giả Hóa Ý, một khi thật liều mạng, hủy diệt một toà Bình Thiên thành là không thành vấn đề.

Có điều hắn có thể chạy, nhưng hậu bối Dung gia còn lại nhất định không thể chạy.

Đây là bàn giao tất phải có.

Chiến đấu giữa trời vẫn đang tiếp tục, có điều kết quả đã chú định. Không cần lão tổ Chư gia ra tay, chỉ riêng Tiền gia phản chiến đã đủ quyết định hết thảy.

Dù vậy, ba người Tiền gia vẫn run như cầy sấy.

Hiện tại bọn hắn không chỉ sợ hãi sự tồn tại của lão tổ Chư gia, còn phải nghĩ cách thoát sạch liên can với Dung gia. Bằng không không cần Chư gia ra tay, Vương tộc Liêu Nghiệp sẽ không bỏ qua bọn hắn. Điều này chú định bọn hắn phải ăn nói khép nép với Chư gia, khẩn cầu Chư gia hỗ trợ cục diện, chỗ tốt nên giao tự nhiên cũng không thiếu được.

Ngàn dặm xa xôi chạy tới, không giành được bất kỳ lợi ích nào, trái lại phải phải trả cái giá cực lớn, Tiền gia đúng là xui xẻo. Nhưng có thể tránh được trách nhiệm, thoát khỏi tội danh cấu kết cùng Vũ tộc, đó đã là đại hạnh trong bất hạnh.

Chẳng qua tất cả những điều đó đều không liên quan gì tới Tô Trầm.

————————————

Trên đại sảnh Chư phủ, Chư Vân Nhan sắc mặt tươi cười nhìn Tô Trầm.

“Tô Trầm, lần này nhờ có ngươi. Lời thừa ta không nói nữa, ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta làm được, đều có thể làm chủ cho ngươi.”

Chư Vân Nhan cười hì hì nói với Tô Trầm.

Tô Trầm trả lời:

“Đa tạ gia chủ khẳng khái, nếu gia chủ đã nói thế, vậy ta cũng không khách khí.”

“Không cần khách khí.”

Tô Trầm gật gật đầu:

“Vậy được, ta muốn lục lão Dung gia.”

Cái gì?

Đám người Chư gia không khỏi ngạc nhiên, chỉ Chư Tiên Dao là không mấy quái lạ, lầm bầm một câu:

“Quả thế.”

Đối với Tô Trầm mà nói, hiển nhiên không có thu hoạch nào càng có ý nghĩa hơn Nhiên Linh cảnh.

Trùng kích xong Diêu Quang, tiếp theo chính là Nhiên Linh, nếu muốn đả phá bình chướng cấp bậc, nghiên cứu là không thể thiếu, vật thí nghiệm Nhiên Linh cảnh là thứ hắn cần có cho bằng được.

Chỉ có điều Nhiên Linh cảnh khác với Diêu Quang, muốn giành được vật sống là điều cực kỳ khó khăn, thế nên cho tới nay Tô Trầm vẫn khốn khổ vì không có mục tiêu thích hợp. Vì vậy thậm chí có mấy độ hắn đánh chủ ý lên người Tử Ảnh, Bạch Chỉ quái bị dọa không nhẹ. Sở dĩ Tô Trầm không giải phẫu nó, căn bản là bởi yêu thú và người có sai biệt về bản chất quá lớn, giải phẫu cũng không mấy ý nghĩa.

Nhưng hiện tại, thoáng chốc đã có sáu mục tiêu, Tô Trầm làm sao có thể bỏ qua.

Dù sao trong tương lai rất lâu, Tô Trầm chưa chắc có thể giành được sáu tù binh Nhiên Linh cảnh như vậy.

Chư Vân Nhan cũng bị nhu cầu của Tô Trầm làm cho choáng váng, nửa ngày mới phản ứng được, nói:

“Dung gia bán đứng Nhân tộc, can hệ trọng đại, nhất định phải giao cho quốc chủ.”