Chương 981 Khinh nhờn (1)
Sau khi đặt vững uy quyền bản thân, vị hùng chủ Vũ tộc này liền bắt đầu con đường trước đây của Không Lam Chi Ưng. Đáng tiếc, hài cốt Nguyên thú ở biên cảnh Nhân tộc đã bị hủy mất tại trong trận đại chiến năm đó, Vĩnh Dạ Lưu Quang chỉ có thể tìm di hài Nguyên thú khác.
Thẳng tới hôm nay.
Vừa nghe đến Phù Điểm số sáu, kết hợp với phía dưới là một bộ di hài Nguyên thú, Tô Trầm và Tử Ảnh lập tức hiểu ra Vũ tộc muốn làm gì.
“Ta thật đần, khi ngươi nói cho ta biết chỗ này đã từng có một con Nguyên thú chết đi thì đáng lẽ ta phải nghĩ đến rồi mới đúng.”
Tô Trầm lẩm bẩm nói.
“Thì ra các ngươi đánh chủ ý này.”
Tử Ảnh Chi Thương cũng kinh ngốc.
Mạt Đặc Lạc Khắc bởi ngủ say vạn năm, không biết kỹ càng về lịch sử Vũ tộc.
Vì thế Tô Trầm không thể không đặc ý giải thích một phen cho hắn.
“Hóa ra là vậy.”
Mạt Đặc Lạc Khắc thổn thức nói:
“Không ngờ I Sa Đa cuối cùng đã hoàn thành giấc mộng của hắn, sáng tạo ra vô tận năng lượng chi nguyên.”
“Ngươi biết người sáng tạo Sát Khắc Năng Hạch?”
Tô Trầm giật mình.
Mạt Đặc Lạc Khắc trả lời:
“Đúng, hắn đã từng là học viên học viện của ta, là học sinh của học sinh của ta. Ta có ấn tượng với hắn, hắn là thiên tài xuất sắc nhất lúc đó, một lòng truy cầu phát minh động lực bất hủ. Ta đã từng dành niềm tin và cổ vũ hắn, nhưng đáng tiếc ta không thấy được hắn trưởng thành thì đã chết, không ngờ hắn đã thật sự thành công.”
Áo Thế đế quốc lịch sử lâu đời, mấy vạn năm anh hùng chìm nổi, Mạt Đặc Lạc Khắc lại có thể quen biết một vị trong đó, không nghi ngờ là vận mệnh khá đặc sắc.
Lưu Hỏa Chi Oanh không nhịn được nói:
“Y Sa Đa Tát Khắc sáng tạo năng lượng chi nguyên là bởi sự dẫn đường của Vũ tộc!”
Dù thân là tù nhân, tính kiêu ngạo đặc hữu của Vũ tộc vẫn khiến nàng không nguyện từ bỏ tôn nghiêm và vinh quang mang trên người.
“Ài, các ngươi giải thích lịch sử như thế à?”
Mạt Đặc Lạc Khắc cười nói:
“Tự tô điểm thêm cho bản thân thôi. Rất xin lỗi, tên Y Sa Đa Tát Khắc mà ta quen kia, ngay từ đầu hắn đã có ước mơ như vậy. Vũ tộc, chủng tộc tôi tớ trước kia của chúng ta, kiêu ngạo của các ngươi không đáng nhắc tới trước mặt ta. Các ngươi cho rằng chỉ bằng các ngươi cũng xứng giật dây một vị đại Áo thuật sư? Dưới cái nhìn của ta, đại đa số thời điểm vẫn là hắn lợi dụng các ngươi, đúng chứ? Chỉ là Áo Thế đế quốc cuối cùng không thể tiếp tục chống đỡ, cho nên mới thành tựu huy hoàng cho các ngươi. Chẳng qua biến Thiên Không thành vô địch thành mai rùa, trí lực của Vũ tộc đúng là đáng thương. Ha ha ha ha.”
Mạt Đặc Lạc Khắc cười rộ lên.
Vết sẹo lớn nhất trong lịch sử Vũ tộc cứ thế bị vạch trần, Lưu Hỏa Chi Oanh phẫn nộ mà lại xấu hổ vô cùng.
“Được rồi, chúng ta quay lại chuyện chính đi. Nếu các ngươi đã đánh cái chủ ý này, vậy trùng sào kia rốt cục là chuyện gì?”
“Nó là vật tải của Phù Điểm số sáu. Ngàn vạn năm nay, tộc ta một mực sưu tầm vật tải cho Phù Điểm số sáu. Vật này, chính là một vật tải chúng ta tìm thấy ở dị thế giới xa xôi. Nó nắm giữ lực lượng tinh thần cường đại, khó được nhất chính là có thể không ngừng sinh sôi nảy nở ra đám quái trùng có năng lực đặc thù, là binh sĩ trời sinh. Vấn đề động lực của cứ điểm phi hành luôn là vấn đề nan giải, nhưng nếu có thể lấy nó làm vật tải liền sẽ giải quyết được vấn đề động lực. Bởi vì nó là vật sống, chính nó liền có năng lực phi hành. Ở dị thế giới xa xôi kia, tộc ta thậm chí từng thấy mẫu trùng cực kỳ to lớn phi hành trong không trung, thân thể nó mang theo vô số trùng loại. Tộc ta cho rằng, nếu có thể phát triển nó thành cứ điểm phi hành, liền sẽ là một kiện vũ khí vĩ đại vượt quá bất kỳ cứ điểm nào trong dĩ vãng, thậm chí có thể sánh ngang Thiên Không thành.”
“Vậy tại sao phải đặt ở chỗ này?”
“Bởi vì nó có nhược điểm. Lực lượng tinh thần của nó tuy cường đại, nhưng thân thể của nó rất yếu. Đây cũng là vấn đề lớn nhất của chủng tộc này. Chúng còn chưa đủ cường đại, thế nên phải nghĩ cách cường hóa chúng lên.”
“Thế là các ngươi đến đây? Dùng di hài Phệ Kim Chi Lão cường hóa thân thể? Chỉ có điều lần này các ngươi không phải dùng nó làm chủ tài liệu, mà là dùng làm vật liệu phụ!”
Mạt Đặc Lạc Khắc giật mình nói:
“Trời ạ, đầu tư lớn thật đấy!”
“Vậy sao các ngươi tìm ra được nơi này? Làm sao lại liên lạc với Dung gia?”
“Hết thảy đều đến từ chỉ dẫn của Mẫu thần.”
Lưu Hỏa Chi Oanh trả lời.
Thế Giới Nguyên Hoang không phải một thế giới có tín ngưỡng phong phú.
Dù cho bất luận Nhân tộc hay Bạo tộc đều có giáo hội tồn tại, nhưng chúng đều không phải chủ lưu.
Chỉ có một chủng tộc ngoại lệ, đó là Vũ tộc.
Vũ tộc có tín ngưỡng mãnh liệt đối với thần, bọn hắn tin tưởng có một vị Mẫu thần, là tổ tiên chung của hết thảy Vũ tộc, tên của nàng là Thương Khung Chi Mẫu nên hậu nhân xưng là Mẫu thần.
Cũng bởi vậy mà Vũ tộc có được hệ thống chính giáo phân quyền điển hình, Vân Tiêu quốc độ và Vũ Thần giáo.
Quốc chủ phụ trách chính quyền, Giáo hoàng phụ trách thần quyền. Quyền lực của giáo hoàng không dưới quốc chủ, một ít phương diện thậm chí còn vượt lên. Không chỉ vậy, Vũ Thần giáo có cả quân đội, tư pháp và hệ thống thu thuế riêng.
Vũ tộc tôn kính, tín ngưỡng Mẫu thần, điểm ấy Tô Trầm biết.
Nhưng hắn không ngờ rằng, Mẫu thần còn có thể chỉ dẫn Vũ tộc.
Con mụ đó không phải một trò chơi mang tính tượng trưng thôi sao?
Vì vậy hắn cười lạnh:
“Ngươi thực sự tin tưởng trên đời này có thần?”
Lưu Hỏa Chi Oanh lập tức lớn tiếng đáp:
“Thần đương nhiên tồn tại, chỉ là lũ vô thần các ngươi trước nay chưa từng hiểu được, bởi vì các ngươi chưa bao giờ được thần chiếu cố. Nhưng Vũ tộc thì khác, chúng ta vẫn là chủng tộc được Mẫu thần chiếu cố, nàng chỉ dẫn chúng ta, cho chúng ta phương hướng tiến tới!”
Tô Trầm không nghĩ tới phản ứng của Lưu Hỏa Chi Oanh lại kịch liệt như vậy, không khỏi sững sờ.
Còn là Mạt Đặc Lạc Khắc đáp lời:
“Đừng khinh nhờn Mẫu thần của Vũ tộc, đó là cội nguồn tín ngưỡng của bọn họ, càng là căn nguyên kiêu ngạo của bọn họ.”
“Ngươi nói sự kiêu ngạo của bọn hắn bắt nguồn từ Mẫu thần?”
Tô Trầm cả kinh hỏi.
Mạt Đặc Lạc Khắc đáp:
“Chứ không lẽ đến từ việc bọn hắn biết bay.”
Tô Trầm nhún vai, có đoạn thời gian hắn quả thực từng nghĩ như vậy.
Nhưng thực tế là, căn nguyên kiêu ngạo của Vũ tộc là bởi bọn họ cho rằng bọn họ mới là chủng tộc duy nhất được Mẫu thần quyến cố trên thế gian này.
Chính vì nguyên nhân đó, tất cả khổ nạn đều chỉ là tạm thời.
Nắm giữ tín ngưỡng khiến bọn hắn bất chấp mọi chân lý, chân thực, không cần phân tích, mà chỉ mù quáng đi theo thần của mình.
Thần muốn bọn hắn thiện, bọn hắn liền thiện.
Thần muốn bọn hắn ác, bọn hắn liền ác.
Tín ngưỡng khiến bọn hắn trung thành, cũng khiến bọn hắn điên cuồng.
Chẳng qua đối với tất cả những điều này Tô Trầm lại không hiểu.
Chí ít hiện tại không hiểu.
Chính vì nguyên nhân đó hắn phạm vào một sai lầm.
Hắn cười khinh thường.
Hắn nói:
“Một đám ngu xuẩn.”