← Quay lại trang sách

Chương 997 Tìm tới khôi lỗi

Buổi tối hôm đó Vô Cực Tông một hơi thu được hai mươi chín tên Diêu Quang, nhưng đáng tiếc chính là, tin tức này chú định sẽ không truyền bá ra ngoài —— Vô Cực Tông còn cần thời gian tích tụ lực lượng.

Đồng thời Tô Trầm lại thu được một tin tức tốt.

Tin tức tốt đến từ chỗ mẫu trùng, Tô Trâm để lại một huyết mạch phân thân ở chỗ đó —— nó báo tin, mẫu trùng tìm tới tồn tại nghi là khôi lỗi.

Nằm ở bên dưới khoáng mạch Tinh Đàm kim Chư gia.

Tin tức xấu là đoàn sứ tiết Vũ tộc dường như hoàn toàn không có manh mối để tìm kiếm mẫu trùng, có vẻ bọn họ cũng không biết vị trí cụ thể, điều này khiến bọn họ chạy loạn khắp nơi như ruồi nhặng không đầu.

Vì phải ẩn giấu mục đích, Vũ tộc đã làm ra đủ loại thủ đoạn kín kẽ, nhưng đây là một hồi đối kháng không công bằng, ngay từ đầu Chư gia đã biết bài tẩy của Vũ tộc, dẫn đến bất kể Vũ tộc làm thế nào, chú định đều không lừa gạt được đối thủ, ngược lại còn khiến hành vi bọn họ nhìn như trò trẻ con khiến người buồn cười.

Thật ra nếu có thể, Chư gia hoàn toàn có thể thả cho Vũ tộc hành động, chỉ có điều nếu vậy, Vũ tộc e là sẽ hoài nghi. Thế nên đành phải phối hợp Vũ tộc diễn một vở kịch gián điệp.

Lúc Vụ Nguyệt Mỹ còn đang sốt ruột vì không tìm được mẫu trùng, lại không biết Chư gia cũng đang sốt ruột vì các nàng. May mà giờ đến thời điểm mẫu trùng hoàn toàn ăn hết khoáng mạch Tinh Đàm kim còn một đoạn thời gian, thế nên mọi người cũng vui vẻ tiếp tục kéo dài như hiện tại.

Việc này không vội, hoãn thêm mấy tháng cũng được.

Vậy là Chư Vân Nhan chính thức cùng Tử Lâm Lưu triển khai một hồi đàm phán trao đổi tù binh không chút thành ý. Còn Tô Trầm và Mạt Đặc Lạc Khắc thì ngay trong đêm đó đi tới dưới lòng đất khoáng mạch Tinh Đàm kim của Chư gia.

——————————————

Một con ong thợ dẫn Tô Trầm và Mạt Đặc Lạc Khắc lao nhanh trong hầm mỏ.

Đúng, hiện tại loại trùng này gọi là ong thợ (ong đực), mọi thứ đều có đôi, sau khi biết loại trùng này chỉ là thứ mẫu trùng dùng để lấy quặng, Tô Trầm liền quyết định gọi nó như vậy.

Hiện tại khoáng mạch Tinh Đàm kim đã từ bỏ khai thác, trên đường thâm nhập không thấy bất kỳ tên công nhân khai thác quặng nào nữa, chỉ ở nơi xa đường hầm thỉnh thoảng còn thấy điểm sáng lấp lánh, đó là tia sáng phát ra từ Tinh Đàm kim.

Khoáng thạch nơi này còn chưa bị đào hết, đám ong thợ do mẫu trùng lần nữa bồi dưỡng ra chính đang điên cuồng thu nhặt.

“Đột nhiên ta nghĩ đến một vấn đề.”

Tô Trầm nói:

“Độ tinh khiết của khoáng mạch Nguyệt Quang thạch không đủ, độ khó khi tinh luyện rất cao, là điển hình của loại khoáng chất ưu lượng ít, bởi vậy mẫu trùng mới mượn quần thể ong thợ cấp tốc đào sạch mỏ quặng. Nhưng dù là vậy, lấy khẩu vị của nó cũng không thể một hơi ăn sạch, mà phải tích trữ trong vùng không gian kia. Hàm lượng khoáng mạch Tinh Đàm kim lại lớn hơn Nguyệt Quang thạch nhiều lắm, phỏng chừng cũng đủ cho mẫu trùng ăn mấy năm. Nhưng chúng ta không thể dây dưa đàm phán tận mấy năm được, đúng chứ?”

“Đây quả thực cũng là vấn đề.”

Mạt Đặc Lạc Khắc cũng ý thức được điều này:

“Đó đúng là phiền phức không nhỏ. Có cách gì giải quyết không?”

Tô Trầm cười cười:

“Ta cần gì phải giải quyết? Lần hợp tác này cùng Chư gia đã khiến ta học được một vài thứ. Tinh Đàm kim không kịp tiêu hóa? Không sao, đó hẳn cũng là vấn đề Vũ tộc đau đầu, chúng ta không cần bận tâm.”

Mạt Đặc Lạc Khắc ngẩn người, sau đó liền cười to nói:

“Có lý, người thực sự có năng lực, chẳng những có thể giải quyết phiền phức, còn phải hiểu được trốn tránh phiền phức, Chư Trần Hoàn đúng là con cáo già.”

Phiền phức của Vũ tộc tự có Vũ tộc nghĩ cách giải quyết, mình quá để tâm ngược lại không hay.

Khắc này tâm tình thả lòng, Tô Trầm một đường đi tới.

Dưới sự dẫn đường của ong thợ đi tới nơi sâu nhất của đường hầm.

Nơi này đã bị đào ra một hố to, đáy hố mơ hồ có thể thấy được một phiến động quật tối đen.

Tô Trầm xuống xuống hang động, bốn phía tối đen không nhìn thấy gì.

Tô Trầm giương tay đánh ra một phiến hỏa quang, rọi sáng bốn phía, mới thấy nơi đây là một phiến không gian khổng lồ, trên vách tường bốn phía khắc đầy hoa văn thần bí.

Theo như mẫu trùng, tồn tại nghi là khôi lỗi nằm ở phía cuối hang động này.

Đó là một vương tọa rách nát, trên vương tọa hách nhiên ngồi một bộ vật thể hình người.

Nói nó là vật thể hình người chứ không phải khôi lỗi là bởi thứ kia rất khó xác định đến cùng là cái gì. Nó nằm trong một quang tráo màu trắng, quang tráo đã cực kỳ ảm đạm, nhưng vẫn đang lấp lánh. Tồn tại dưới quang tráo đó giống người mà không phải người, có một cái đầu vừa lớn vừa tròn, bên trên có một đôi tai lừa dài vừa nhọn, có vẻ rất quái dị, tứ chi nhỏ gầy, mang theo đặc tính tiêu chuẩn của Áo tộc. Nhưng lại có bốn cái cánh tay, nơi ngực còn cắm vào một viên cầu.

Hào quang chính phát ra từ viên cầu này, bảo vệ cho tồn tại ngồi trên vương tọa.

Tô Trầm có thể cảm thấy, ánh sáng kia là một loại lực lượng siêu thoát thường quy, khiến tồn tại bên trong vĩnh cửu phong ấn trong đó, không bị thời gian xâm thực.

Đúng là khó để tưởng tượng, lực lượng như vậy mà còn có thể duy trì đến hiện tại.

Chẳng qua có lẽ là bởi hang động bị mở ra, sau khi gặp ánh sáng, năng lượng quang tráo chính đang cấp tốc suy giảm, nhìn bộ dạng có vẻ không bao lâu nữa sẽ biến mất.

Chỉ là trước lúc đó...

Tô Trầm thử đánh ra một công kích về phía quang tráo, kết quả hoàn toàn không hề bị lay động, thậm chí công kích của Tô Trầm còn tăng thêm năng lượng cho quang tráo, khiến quang hoa hơi hơi sáng lên thoáng chốc.

“Là nó ư?”

Tô Trầm hỏi.

“Đúng, không sai! Đây chính là khôi lỗi thông tấn!”

Mạt Đặc Lạc Khắc kích động nói:

“Một trong những tác phẩm khôi lỗi kiệt xuất nhất của Áo Thế đế quốc. Vật liệu đặc thù trên người khiến nó có thể tồn trong các loại hoàn cảnh, lượng tin tức có thể tiếp thu và truyền tống vượt xa thủ đoạn hiện tại gấp mười lần, còn có năng lực tự vệ cơ bản.”

“Cùng với thủ hộ tráo dài đến vạn năm mà không biến mất.”

Tô Trầm cảm thán:

“Kỹ thuật của Áo Thế đế quốc đã phát triển đến trình độ như vậy rồi sao? Có thể trực tiếp chuyển hóa công kích từ bên ngoài thành năng lượng thủ hộ?”

Bất luận thứ gì có thể tồn tại vạn năm mà không hư hao, đều có ý nghĩa phi phàm, càng khó được chính là đến bây giờ nó vẫn có thể phát huy tác dụng.

Tô Trầm thực sự khó mà tưởng tượng, cần kỹ thuật thế nào mới có thể làm được điểm này. Trong ấn tượng của hắn, thủ đoạn Áo tộc tuy cao minh, nhưng còn chưa đến bước này. Phải biết thứ đó nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế sớm đã đột phá cực hạn nhân lực hiện tại có thể làm được vô số lần. Nếu Áo Thế đế quốc thật sự có thể tạo ra khôi lỗi thông tấn bình thường ở mức độ này, Tô Trầm cảm thấy dù là Nguyên thú, Áo Thế đế quốc cũng hẳn là có thể đánh một trận mới đúng.

Quả nhiên Mạt Đặc Lạc Khắc cũng sửng sốt, giờ hắn mới ý thức được thứ ở trước mắt mình là kỹ thuật ghê gớm cỡ nào.