Chương 998 Cố sự của một khôi lỗi (Thượng) (1)
“Chuyện này không thể nào, khôi lỗi thông tấn còn chưa làm được đến bước này. Không ai có thể làm đến bước này. Sao có thể? Tại sao lại có tồn tại như vậy? Đây đến cùng là cái gì?”
Hắn kinh kỳ nhìn khôi lỗi kia.
“Nghe ngươi nói vậy ta cũng yên tâm, tuy đúng là hơi có chút tiếc nuối.”
Tô Trầm tiến lại nhìn mức độ năng lượng của quang tráo, ước lượng một cái:
“Còn cần thời gian nửa ngày mới sẽ biến mất.”
“Đây đến cùng là cái gì? Vì sao lại như vậy?”
Mạt Đặc Lạc Khắc bị câu lên hiếu kỳ.
Đáng tiếc lồng sáng này cứng rắn không thể phá vỡ, ngăn cản tất cả ngoại vật xâm tập, nếu cường hành công kích, ngược lại sẽ cung cấp năng lượng cho nó.
Có bảo sơn nhưng không vào được, khiến Mạt Đặc Lạc Khắc và Tô Trầm đều gấp gáp mà không làm gì được.
Đúng lúc này, Tô Trầm nhìn thấy dưới vương tọa có khắc một ít hoa văn kỳ lạ, thoạt nhìn giống như một loại văn tự nào đó, nằm ngay bên tay khôi lỗi, không chú ý thì đúng là không dễ để phát hiện.
“Có thể nhìn ra đây là cái gì không? Mạt Đặc Lạc Khắc.”
Tô Trầm hỏi.
“Là văn tự Áo Sắt xa xưa, dù là ở thời đại kia của người, người biết sử dụng loại văn tự này cũng không nhiều. Ta chỉ có thể nhận thức một phần trong đó.”
Mạt Đạc Lạc Khắc nói.
“Vậy cũng đủ rồi, nói cho ta bộ phận ngươi biết, còn lại cứ giao cho ta.”
Văn tự có logic liên kết của riêng đó, chỉ cần nhìn thấu mối liên hệ này liền có thể hiểu được hàm nghĩa của văn tự. Đương nhiên, muốn làm được điểm ấy không phải chuyện dễ dàng, cần tính toán, suy lý phân tích và số liệu nguyên thủy.
Linh hồn tinh não giúp Tô Trầm có năng lực tính toán vượt xa thường nhân, lại do Mạt Đặc Lạc Khắc cung cấp ghi chép nguyên thủy ban đầu, tương đương với cung cấp logic liên kết nguyên thủy.
Trên lý thuyết loại tính toán này chỉ cần một bộ ký tự nguyên thủy là có thể phá giải hết thảy, chỉ là lượng tính toán cần thiết sẽ lớn vô cùng, dù là tinh thần lực của Tô Trầm cũng không cách nào làm được tính toán khổng lồ như thế. May mắn chính là văn tự Mạt Đặc Lạc Khắc biết cũng không phải một bộ, mà là ba mươi bốn bộ.
Như vậy đủ khiến Tô Trầm ngay từ đầu đã nhảy qua giai đoạn rườm rà nhất, trực tiếp xây dựng nên liên kết ban đầu, nhanh chóng triển khai tính toán.
Rất nhanh Tô Trầm liền phá giải ra loại văn tự này.
“Đây là... Ghi chép đến từ... khôi lỗi thông tin Tư Ba Sắt, nếu ngươi có thể nhìn thấy, xin truyền cố sự của ta ra ngoài...”
Tô Trầm lẩm bẩm đọc:
“Tư Ba Sắt, nó còn có tên.”
Mạt Đặc Lạc Khắc cũng ngạc nhiên:
“Cố sự? Một khôi lỗi thông tấn thì có cố sự gì?”
“Đây mới là phần thú vị nhất. Còn nhớ phần liên quan tới khôi lỗi thông tấn trong chuyện ngươi từng kể không?”
“Đương nhiên.”
“Chuyện này xem ra càng phức tạp hơn những gì ngươi biết, đồng thời cũng thú vị hơn.”
Tô Trầm nhìn văn tự dưới đất, thổn thức nói:
“Đây là một câu chuyện bi thương...”
Ta tên Tư Ba Sắt, tên này là tiểu thư Đường Na đặt cho, mặc dù chủ nhân rất không thích.
Hắn cho rằng một khôi lỗi thì không cần có tên.
Chủ nhân nói, khôi lỗi mà có tên, liền sẽ có tự ngã, mà khôi lỗi không cần phải có ý thức tự ngã.
À đúng rồi, chủ nhân tên gọi Khắc Lý Tư – Cáp Bối Nhĩ – Lan Tư Phúc Đặc – Y Sâm Bố Lỗ Khắc – Hán Mật Nhĩ Đốn – La Kiệt, ta thường gọi là chủ nhân La Kiệt, tiểu thư Đường Na là con gái của hắn.
Chủ nhân La Kiệt là một vị thương nhân, chuyên sản xuất và tiêu thụ khôi lỗi, đồng thời bản thân hắn cũng là một nhà phát minh khôi lỗi vĩ đại.
Đúng, nhà phát minh khôi lỗi, chứ không phải Áo thuật sư.
Từng có người dùng danh xưng “Khôi lỗi Áo thuật sư vĩ đại” để gọi hắn, lại bị hắn phẫn nộ từ chối. Hắn nói Áo thuật sư thăm dò tri thức, theo đuổi tận cùng huyền bí của thế giới, trọng tri thức mà khinh tiền tài, thương nhân lại khác, thương nhân theo đuổi tiền tài, tri thức chỉ là công cụ dùng để là vơ vét tiền tài. Gọi hắn là Áo thuật sư, chẳng khác nào bảo hắn từ bỏ tiền tài, đây là sỉ nhục đối với thân phận thương nhân của hắn. Bởi vì hắn, Khắc Lý Tư – Cáp Bối Nhĩ – Lan Tư Phúc Đặc – Y Sâm Bố Lỗ Khắc – Hán Mật Nhĩ Đốn – La Kiệt đại nhân vĩ đại lấy mục tiêu trở thành thương nhân vĩ đại nhất Áo Thế đế quốc làm lý tưởng.
Vì vậy, đầu tiên La Kiệt đại nhân là thương nhân, sau đó mới là Áo thuật sư, thứ sau chẳng qua là công cụ để hắn thực hiện lý tưởng vĩ đại của mình mà thôi.
Lý tưởng vĩ đại của La Kiệt đại nhân mang đến rất nhiều phiền phức cho hắn, rất nhiều Áo thuật sư bởi vậy không thích hắn. Nhưng khôi lỗi của La Kiệt đại nhân rất xuất sắc, đám Áo thuật sư không thể không mua.
Ta sinh ra bắt nguồn từ một mối làm ăn, nhưng quyết định bởi một lần bất ngờ và sự thiện lương của tiểu thư Đường Na.
Vào lúc ấy La Kiệt đại nhân đã là thương nhân khôi lỗi xuất sắc nhất Vĩnh Hằng Chi Thành, bởi vậy hắn thu được tài phú khổng lồ. Ngày nọ, có một vị khách hàng nhờ hắn chế tác một nhóm khôi lỗi hộ vệ có sức chiến đấu. Yêu cầu chế tác khôi lỗi rất cao, La Kiệt đại nhân không thể không dốc lực chế tác. Ngay thời điểm hắn chế tác đến chiếc cuối cùng trong đám khôi lỗi hộ vệ thì công trường chế tác khôi lỗi đột nhiên xảy ra tai họa. Một con Phệ Linh yêu không biết chui ra từ đâu chạy vào xưởng của chủ nhân phá hoại trắng trợn.
Dù cho cuối cùng Phệ Linh yêu bị tiêu diệt, nhưng xưởng của chủ nhân cũng bị tổn thất to lớn. Năm mươi chiếc khôi lỗi hư hao mười hai chiếc, khiến chủ nhân cực kỳ đau lòng. Ta cũng bị hư hao vào lúc ấy —— con Phệ Linh yêu kia lúc sắp chết vọt vào thể xác ta, vì tiêu diệt nó, ta bị oanh thành mấy khối.
Lẽ ra lúc đó ta đã phải bị ném vào đống rác, là tiểu thư Đường Na cho ta sinh mệnh mới. Khi ấy tiểu thư Đường Na chính đang học tập kỹ thuật chế tác khôi lỗi, sau khi nhìn thấy ta nàng cảm thấy đây là một cơ hội cho nàng luyện tập, vậy là nàng lượm ta về từ đống rác, bắt đầu lần nữa lắp ráp. Đối với điều này La Kiệt đại nhân cười trào phúng, cho rằng tiểu thư Đường Na đang làm chuyện vô ích. Đúng, miệng lưỡi hắn luôn khắc nghiệt như thế, dù là đối với con gái mình cũng không ngoại lệ. Nhưng tiểu thư Đường Na vẫn đã thành công, nàng cho ta sinh mệnh thứ hai. Vậy là La Kiệt đại nhân mừng rỡ cướp ta đi, hắn cho rằng ta có thể bù đắp một phần tổn thất cho hắn.
Khoảnh khắc chủ nhân La Kiệt cướp ta đi, ta có thể cảm nhận được sự đau thương trong lòng tiểu thư Đường Na.
Đúng, bản thân ta biết tất cả những điều ấy, chứ không phải sau đó tiểu thư Đường Na hay chủ nhân La Kiệt nói cho ta, lúc đó ta đã nhìn thấy. Dù cho khi ấy ta còn không biết điều đó đồng nghĩa với điều gì, nhưng ta nhớ được tất cả những điều đó, dù khi ấy ta vẫn là chỉ một đống mảnh vỡ.
Là ký ức (ghi nhớ), không phải ký lục (ghi lại).
Từ khi con Phệ Linh yêu kia tiến vào thân thể ta, ta liền cảm thấy sinh mệnh ta tựa hồ đã có thứ gì đó mới mẻ.