← Quay lại trang sách

Chương 1013 Thẩm vấn (1)

Mức độ của loại sai biệt đó có tương quan trái ngược với trí tuệ của người cần lừa dối, người cần lừa dối càng đần, thì có thể dung nạp sai biệt càng lớn, ngược lại, đối tượng Tô Trầm muốn gạt chính là toàn bộ Vũ tộc, cơ bản có thể coi là khó khăn ở cấp độ cao nhất, vì vậy có thể đưa ra một kết luận là: Độ sai biệt có thể tiếp thu cực nhỏ.

Trong tình cảnh như vậy, tên quản sự kia cho rằng, thực sự trở thành một người khác là không làm được, ngắn hạn lừa dối có lẽ có thể, trường kỳ nhất định sẽ lộ ra sơ sót.

Nếu đã không thể hoàn toàn giả mạo đối phương, vậy dứt khoát thay đổi đối phương —— để đối phương bị kích thích, khiến cho tính tình cải biến, đây là lựa chọn không tồi.

Tô Trầm cảm thấy cách này không tệ.

Thế là, kế hoạch kích thích Thúy Vũ Không Ngân được bắt đầu.

Không còn cách nào tốt hơn là “cường bạo” hắn, chuyện này tuyệt đối sẽ khiến tinh thần hắn bị kích động mạnh.

Lúc này, Thúy Vũ Không Ngân đã bị cởi sạch, run rẩy trước mặt bốn đại hán, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Nhìn thấy cảnh đó, Tô Trầm nói

“Thế là đủ rồi.”

Nói rồi hắn đẩy cửa tiến vào, trực tiếp chớp hiện tại trước người Thúy Vũ Không Ngân, hai mắt trừng nhìn đối phương:

“Nhìn ta!”

Dưới ánh nhìn đăm đăm của Tô Trầm, cả người Thúy Vũ Không Ngân lập tức rơi vào trạng thái thất thần.

Chuyện xảy ra tiếp theo chính là để hắn tiến hành trong huyễn cảnh, còn bốn tên đại hán kia thì tự động rời đi.

Sau một lúc lâu, Tô Trầm thu hồi huyễn cảnh, Thúy Vũ Không Ngân vô lực nằm bệt trên đất.

Tô Trầm liếc mắt nhìn hắn, tiện tay tìm chút chất lỏng màu trắng rải lên, sau đó mới ra khỏi phòng.

Ra khỏi phòng, Chư Trần Hoàn đã đợi ở bên ngoài.

Hắn hỏi:

“Ta không hiểu, tại sao ngươi không để bọn hắn trực tiếp làm, mà nhất định phải dùng huyễn thuật. Thật ra đối với hắn mà nói, điều này cũng không có gì khác biệt, loại chuyện bị cường bạo, chủ yếu vẫn là thương tổn về mặt tinh thần, thân thể trái lại không mấy trọng yếu.”

“Đối với hắn mà nói có lẽ không khác biệt gì, nhưng đối với ta mà nói thì có. Mặc kệ thế nào, ta không muốn vượt qua giới hạn tự đặt ra cho mình.”

Tô Trầm trả lời.

“Giới hạn tự đặt ra cho mình? Ta không biết ngươi hành sự còn có giới hạn cơ đấy.”

Chư Trần Hoàn cười nói.

“Dù thấp mấy cũng vẫn phải có.”

Tô Trầm thản nhiên đáp.

Câu trả lời của hắn đã rất khiêm tốn.

Có lẽ trước đây Tô Trầm đã từng vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, nhưng tùy theo tuổi tác lớn dần, tâm tình từng bước mở rộng, tầm nhìn cũng không ngừng mở rộng, suy nghĩ của Tô Trầm bắt đầu có sự thay đổi.

Bây giờ hắn hành sự đã không chỉ một mực yêu cầu hiệu quả, nếu có thể, hắn hy vọng có thể chọn cách càng nhân đạo.

Mà tùy theo năng lực Vi Sát Chi Nhãn đề thăng, thường thường Tô Trầm đã không cần giải phẫu mục tiêu, nếu có thể, hắn sẽ tận lực chiếu cố tâm tình đối phương.

Đây là một loại tăng trưởng tùy theo tuổi tác từng trải mà tất sẽ sản sinh.

Phát minh là vì sáng tạo những thứ tươi đẹp, chứ không phải vì hủy diệt.

Sau khi ý thức được điểm này, phong cách hành sự của Tô Trầm cũng càng lúc càng thay đổi. Bây giờ, phương thức thí nghiệm và nghiên cứu không còn thống khổ như trước mới là thứ hắn theo đuổi.

Khi lực lượng đề thăng, tâm tình cũng phải theo đó đề thăng, như vậy mới có thể giá ngự lực lượng, đây là một đại cảm ngộ của Tô Trầm trong những năm gần đây.

Chính vì nguyên nhân đó, hắn không để Thúy Vũ Không Ngân thực sự phải chịu tất cả những điều kia. Chẳng qua đối với Thúy Vũ Không Ngân mà nói, hiển nhiên cũng không khác nhau là mấy.

Sau khi bị tống về lao ngục, tinh thần hắn đã sụp đổ.

Thúy Vũ Không Ngân không biết mình về lại trong lao ngục bằng cách nào.

Hắn tuyệt vọng nằm trong ngóc, bi ai nhìn lên trần nhà, mặc cho Vô Nguyệt Thanh Nhan nói gì hắn cũng mặc kệ.

Chính như câu không gì bi thương hơn trái tim đã chết, nhìn thấy cảnh này, Vô Nguyệt Thanh Nhan ẩn ước đoán được chuyện gì đã xảy ra. Trong lòng bi phẫn, nhưng với tình trạng bây giờ, hắn chỉ biết thở dài, chẳng thể làm sao.

Những biểu hiện đó đều bị đám người Tô Trầm bí mật giám sát thu hết vào đáy mắt.

Thông qua phương thức này, Tô Trầm tiến một bước hiểu thêm về tính tình hai thầy trò.

Nhưng đối với Thúy Vũ Không Ngân mà nói, tất cả mới chỉ là bắt đầu.

Ngày thứ hai, Thúy Vũ Không Ngân lần nữa bị mang tới gian phòng kia.

Vẫn là Tô Trầm ngồi ở đó.

“Ngồi đi.”

Hắn nói.

Thúy Vũ Không Ngân căm hận nhìn Tô Trầm, không chút nhúc nhích.

“Ai ui, còn có sức để hận ta?”

Tô Trầm cười cười.

Thúy Vũ Không Ngân lặng lẽ không đáp.

“Nếu đã thế, vậy làm thêm một lần nữa đi.”

Nói rồi Tô Trầm đứng dậy rời khỏi phòng, bốn tên đại hán tràn vào.

Cái gì?

Thúy Vũ Không Ngân kinh hãi.

Kinh khủng hơn chuyện bị cường bạo là gì?

Là thêm một lần cường bạo nữa!

Một lời không hợp liền phái người đến hiếp mình, Thúy Vũ Không Ngân bị hành vi này của Tô Trầm làm cho ngây dại.

Tiếp đó là chuyện ngày hôm qua tái diễn thêm lần nữa.

Quần áo lột sạch, sau đó Tô Trầm chế tạo huyễn cảnh, để Thúy Vũ Không Ngân lần nữa tổn thương tinh thần rồi ném hắn về ngục giam, yên lặng cảm nhận bi thương.

Thế là đến ngày thứ ba, lúc Thúy Vũ Không Ngân lại bị đưa vào trong phòng, rốt cục hắn đã ngoan hơn nhiều.

Không chờ Tô Trầm nói ngồi, hắn tự động ngồi xuống.

Nhưng Tô Trầm vẫn cứ lắc đầu:

“Ta không bảo ngươi ngồi, xem ra ngươi không am hiểu tiếp nhận mệnh lệnh, nhưng ngươi sẽ học được.”

Nói rồi lần nữa đứng dậy rời đi.

Thúy Vũ Không Ngân gần như điên mất.

Tên khốn kiếp này muốn dày vò mình đến chết mà.

Ba ngày tinh thần bị dằn vặt, triệt để tiêu diệt cốt khí, chí khí của Thúy Vũ Không Ngân. Đặc biệt là bởi vì dằn vặt thuần tinh thần, thế nên dằn vặt đau khổ mà điều này mang đến tuyệt sẽ không vì liên tục chịu đựng mà được thích ứng, nói cách khác, hắn có làm lại thêm trăm lần nữa cũng sẽ đau đớn như lần đầu.

Cho nên ngày hôm sau khi hắn tái xuất hiện đã không còn dám có bất kỳ hành vi chống đối nào với Tô Trầm.

Hôm nay Thúy Vũ Không Ngân lần nữa đi tới gian phòng nhỏ.

Tô Trầm nói:

“Ngồi.”

Thúy Vũ Không Ngân ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tô Trầm nói:

“Nói cho ta một chút về Áo thuật của ngươi.”

Thúy Vũ Không Ngân đã làm tốt chuẩn bị bàn giao chuyện có liên quan tới gia tộc, không ngờ Tô Trầm lại chuyển sang hỏi về Áo thuật, thoáng ngẩn ngơ, lúc sau mới nói:

“Ngươi muốn biết cái gì?”

“Ngươi biết những Áo thuật nào?”

Tô Trầm hỏi.

Luôn có một ít tư liệu trước kia không sưu tập được, mà bây giờ, Tô Trầm cần chính miệng Thúy Vũ Không Ngân bổ sung.

Thúy Vũ Không Ngân thoáng ngây dại.

Hắn biết mình không có quá nhiều thời gian để do dự, thế là hắn bắt đầu trả lời.

Ngay lúc hắn chuẩn bị hồi đáp, Tô Trầm nói:

“Trước khi ngươi nói, ta phải nhắc nhở ngươi một điều. Đó là ta có phương pháp đặc thù để phán đoán có phải ngươi đang nói dối hay không. Thế nên đừng tính toán gạt ta, bởi vì ngươi sẽ bởi vậy mà trả giá cực lớn. Nói thật, nói thật hết thảy vấn đề ta hỏi, chuyện này đối với ngươi mới có lợi, cũng sẽ tiết kiệm thời gian cho ta. Đương nhiên, ngươi có thể không tin tưởng, ngươi không ngại thử một lần. Nhưng tin tưởng ta, ta nhất định sẽ biết.”