Chương 1012 Điểm giới hạn
“Giờ biết ngoan rồi chứ?”
Đánh một trận chán chê, giám ngục kia cười nói:
“Lần sau thức thời chút, đừng để bố mày phải động tay!”
Thúy Vũ Không Ngân áp chế lửa giận trong lòng, cúi đầu nói:
“Vâng, đại nhân.”
“Vậy mới đúng! Đi theo ta.”
Lính canh dẫn Thúy Vũ Không Ngân ra khỏi nhà lao.
Ra khỏi lao tù, Thúy Vũ Không Ngân bị mang tới một gian phòng, lính canh kia tự động rời đi.
Thúy Vũ Không Ngân chỉ nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi ngồi trong phòng, nhìn thấy hắn, hơi hơi mỉm cười, nói:
“Ngồi.”
Thúy Vũ Không Ngân nhìn hai bên một cái, thấy quả thực không còn người khác, là đang nói với mình, lúc này mới ngồi xuống.
Nam tử đó tự nhiên chính là Tô Trầm.
Thấy hắn ngồi xuống, sắc mặt Tô Trầm đột nhiên sầm xuống, nói:
“Ngươi không phải Thúy Vũ Không Ngân, nói, ngươi đến cùng là kẻ nào? Tại sao muốn giả mạo hắn? Muốn tìm chết ư?”
Thúy Vũ Không Ngân bị dọa cho nhảy dựng, đáp lại theo bản năng:
“Ngươi nói cái gì?”
Tô Trầm híp mắt:
“Còn dám giả câm giả điếc? Lời ta nói ngươi không nghe thấy ư?”
Thúy Vũ Không Ngân ngẩn ngơ, mãi lúc sau mới có phản ứng:
“Nghe thấy, nhưng không hiểu tại sao ngươi lại nói vậy.”
Tại sao lại nói vậy?
Tự nhiên là muốn xem xem phản ứng của đối phương.
Một người lúc bị đột nhiên chỉ trích mình không phải là mình, hắn sẽ có phản ứng gì.
Giờ xem ra, phản ứng đầu tiên của Thúy Vũ Không Ngân là, ta không nghe lầm chứ?
Xác nhận không nghe lầm xong, phản ứng tiếp theo chính là ngươi có bị bệnh không? Sao lại hỏi ta vấn đề này?
Rất nhiều kẻ giả mạo lúc đột nhiên bị chỉ trích là giả mạo, điều đầu tiên nghĩ tới là chứng minh: Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta là giả? Ta là thật.
Đấy là bởi hắn biết mình là hàng giả, sợ người khác nhìn ra, thế nên một khi nghe được chất vấn liền theo bản năng muốn phản bác.
Nhưng đối với hàng thật mà nói, vấn đề như thế đối với hắn mà nói thì là: Ngươi không phải có bị bệnh đấy chứ? Ngươi thật kỳ quặc.
Ở trong quá trình này, hắn căn bản không nghĩ đến chuyện muốn phản bác đối phương, chứng thực bản thân.
Bởi vì chính mình là thật, không cần chứng minh.
Muốn chứng minh cũng là ngươi tới chứng minh ta là giả, không lý nào để ta chứng minh mình là thật.
Điểm này hiện tại đã được chứng minh trên người Thúy Vũ Không Ngân.
Đây cũng chính là thứ Tô Trầm cần học tập và chú ý.
Thế nên khắc này nghe hắn hỏi ngược lại, Tô Trầm cười nói:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi không quá giống con em của gia tộc Thúy Vũ trong truyền thuyết, không giống một tên quý tộc.”
Nghe nói thế, Thúy Vũ Không Ngân khinh thường đáp:
“Ngươi biết quý tộc là cái gì? Ngươi lại hiểu gì về gia tộc?”
Từ đầu đến cuối, Thúy Vũ Không Ngân không để ý chuyện chứng minh bản thân, mà chỉ xem thường câu hỏi của Tô Trầm, lần nữa chứng minh thái độ mà một Thúy Vũ Không Ngân chân chính nên có.
“Thật ư? Vậy nói cho ta một chút về gia tộc của ngươi.”
Tô Trầm hững hờ nói.
“Tại sao ngươi muốn biết cái này?”
Thúy Vũ Không Ngân hỏi.
“Hiểu về đối thủ mới tiện ra giá chứ.”
Tô Trầm trả lời.
“Vậy ta càng không thể nói.”
“Đây là không chịu hợp tác?”
Tô Trầm cũng không để ý, ngược lại đứng lên:
“Vậy thì thôi đi.”
Cái gì?
Thúy Vũ Không Ngân ngẩn ngơ.
Thôi đi?
Đây là ý gì?
Chỉ thấy Tô Trầm đã rời khỏi phòng.
Hắn ra cửa, nhưng có người khác vào cửa.
Bốn đại hán vạm vỡ.
Cứ vậy cười tà đi về phía Thúy Vũ Không Ngân.
“Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì?”
Thúy Vũ Không Ngân hoảng nói.
Bốn người kia chỉ cười lạnh áp sát, bức Thúy Vũ Không Ngân vào trong góc chết, sau đó bắt đầu xé toạc quần áo hắn.
“Này, các ngươi muốn làm gì?”
Thúy Vũ Không Ngân kinh hãi, vốn tưởng là sắp bị đánh, nhưng giờ lại trực tiếp xé quần áo, đây là ý gì?
Vấn đề là làm thế này còn khiến hắn sợ hãi hơn cả việc bị đánh.
Câu trả lời đến từ đối phương triệt để chứng thực dự tưởng khiến hắn sợ hãi kia.
Một tên đại hán cười gằn nói:
“Đương nhiên là XXX ngươi rồi!”
“Nhưng ta là nam!”
Thúy Vũ Không Ngân kêu to.
“Không sai, chúng ta chỉ thích nam...”
Bốn người đồng thanh cười rộ lên.
Đối mặt bốn con sói già, Thúy Vũ Không Ngân như thỏ trắng mềm nhũn xuống, bốn người lập tức nhào lên...
——————————————
“Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.”
Đứng ở bên ngoài, thông qua lỗ giám sát nhìn chuyện xảy ra bên trong, Chư Trần Hoàn lắc đầu đành chịu.
Một người liền giống như một môn học vấn phức tạp dị thường, nếu muốn giả mạo người đó, trước tiên nhất định phải hiểu rõ hắn.
Điều này liên quan đến học thức, năng lực, bối cảnh, tư tưởng, tính cách cùng với hành vi quen thuộc của mục tiêu.
Không người nào có thể thực sự như một người khác, điều duy nhất có thể làm chỉ là tiệm cận hắn, hạ thấp khả năng bại lộ. Điểm này tương tự như lúc trước Tô Trầm giả mạo Bạo tộc, lúc chưa bị hoài nghi, tất cả đều dễ nói, sau khi bị hoài nghi, thì mỗi vấn đề nháy mắt đều bị phóng đại.
Khác biệt chính là, giả mạo Vũ tộc khó khăn hơn xa giả mạo Bạo tộc.
Thứ nhất là bởi lần này phải giả mạo một kẻ có thân phận thực sự, thứ hai là mục tiêu bị lừa dối cũng có trí tuệ và năng lực tương đối cao.
Lúc này, lợi ích của việc nắm giữ một đoàn đội liền thể hiện ra.
Lượng lớn nhân viên tinh anh đến từ Chư gia sớm đã bắt đầu điều tra cặn kẽ về đám sáu mươi tù nhân này trước khi đoàn sứ tiết đến.
Thông qua giam giữ tách biệt, thẩm vấn riêng rẽ, cưỡng bức dụ dỗ, sau khi trải qua điều tra tìm hiểu vô cùng tỉ mỉ và quá trình xác minh chân thực, tư liệu về mỗi tên Vũ tộc đều làm thành văn bản tài liệu dày cộp. Mà loại công việc này nếu để cho Vân Báo Cương Nham hay thập nhị kiếm thị đi làm, cơ bản là không cách nào hoàn thành —— để bọn họ chiến đấu là chuyện tốt, còn làm việc này thì chẳng khác gì không có chó bắt mèo ăn cứt.
Sưu tập tư liệu mới chỉ là bắt đầu, phức tạp hơn còn có bước lập ra kế hoạch.
Tô Trầm dù là người thông minh, nhưng một người kế ngắn, hai người kế dài, dù hắn có linh hồn tinh não cũng không được. Thứ linh hồn tinh não am hiểu là tính toán, chứ không phải phân tích suy lý —— học thuộc những tư liệu kia đều dựa cả vào linh hồn tinh não, bằng không Tô Trầm không thể một hơi ôm được hết lượng tin tức khổng lồ kia, nhưng về mặt lập kế hoạch, vẫn phải nhờ mọi người hợp mưu chung sức.
Đương nhiên còn cần phải bảo vệ bí mật, Chư Trần Hoàn và Tô Trầm cố ý phân phát một đống đề thi cho đám người dưới, để bọn họ làm, trong đó bao gồm yêu cầu giả mạo người khác một cách hoàn mỹ, qua đó Tô Trầm thu được không ít ý kiến hay ho.
Một ý tưởng trong đó rất được Tô Trầm coi trọng.
Đưa ra ý tưởng này là một tên quản sự của Chư gia. Người này cho rằng, giả mạo hoàn mỹ là điều không thể.
Người khác nhau sinh ra trong những hoàn cảnh khác nhau, sẽ có tính cách tuyệt nhiên khác nhau. Chính như câu bản tính khó dời, nhất thời giả mạo thì còn được, nhưng thời gian dài liền khó tránh khỏi lộ ra bản tính. Dù là người có tính cách gần gũi cũng khó tránh khỏi sẽ có sai biệt trong thói quen sinh hoạt và nhận thức.