Chương 1015 Thăm tù (Thượng)
Mất đi ký ức một ngày, Thúy Vũ Không Ngân không thể nào nhớ được đã từng nói dối những gì, đấy là cách tốt nhất để Tô Trầm phân biệt thật giả.
Khi hắn lần nữa dò hỏi, chỉ cần câu trả lời có chỗ bất đồng, Tô Trầm liền lập tức phát hiện.
Khó trách Tô Trầm dám chắc có thể phát hiện hắn nói dối.
Nghe câu hỏi của Thúy Vũ Không Ngân, Tô Trầm cười.
“Ngươi cho rằng, ta làm sao biết hôm nay ngươi không nói dối?”
Thúy Vũ Không Ngân ngẩn người.
Lẽ nào...
“Đây là lần thứ mười hai ngươi tiếp thu dò hỏi. Nhưng ta bảo đảm, chắc chắn sẽ không phải lần cuối cùng.”
Thanh âm của Tô Trầm tựa như ma quỷ vang vọng bên tai hắn.
Sáu mươi tên tù binh Vũ tộc chia hai người vào một phòng giam, được sắp xếp trong ba mươi phòng. Chư gia vốn không có nhiều phòng giam như vậy, vì thế còn đặc biệt dọn trống vài chỗ mới tập hợp đủ.
Tù phạm cùng phòng với Ngọc Lưu Minh là một tên lão niên Vũ tộc.
Lão giả tuổi hơi lớn, nói chuyện có phần lải nhải cằn nhằn, thần trí mơ hồ, điều này khiến Ngọc Lưu Minh không thích đối phương cho lắm. Quan trọng nhất chính là, đối phương thỉnh thoảng hơi bị ảo tưởng.
Hắn cứ nói mình đã từng là một đại nhân vật nào đó của Vũ tộc, từng thu được một kỳ ngộ nào đó. Sở dĩ hắn bị Nhân tộc tóm được cũng là vì hắn nỗ lực đi nơi nào đó đào móc bảo tàng kia, nhưng trong lúc vô tình gặp phải Nhân tộc, sau đó liền bị tóm tới đây.
Ngọc Lưu Minh bị ảo tưởng của đối phương làm cho phát điên, thế nên phần lớn thời gian đều không muốn để ý hắn.
Nhưng phòng giam chỉ lớn chừng đó, có lúc hắn muốn tránh đều tránh không thoát.
“Người trẻ tuổi, tại sao ngươi lại không tin ta? Ta nói đều là thật. Ngay ở Hắc Thủy Hà cốc có bảo tàng do một vị đại năng Linh tộc di lưu lại. Nơi đó có tài phú vô tận, tài nguyên đếm không hết, còn có bí ảo thượng cổ quý giá. Ta nể tình ngươi chiếu cố ta mấy lần mới nói cho ngươi. Nhớ kỹ, ngay trong tòa thần miếu đổ nát kia, tìm tới Mỹ Đỗ Toa ba đầu, chọn cái đầu cuối cùng bên phải, ngươi liền có thể mở toang thông đạo dẫn tới tài phú...”
Lão đầu lại lải nhải cằn nhằn.
“Mỹ Đỗ Toa không có ba cái đầu.”
Ngọc Lưu Minh tức giận nói.
“Cho nên mới thích hợp dùng để làm cửa ngầm.”
“Ta chỉ hy vọng ngươi có thể ngưng ảo tưởng lại.”
Ngọc Lưu Minh thở dài.
Lão đầu có vẻ bất mãn, nhưng cuối cùng chỉ lảm nhảm vài câu rồi không nói gì nữa.
Chốc lát, vài tên lính canh đi tới.
Vẫn là lính canh giám ngục vẻ mặt đầy dữ tợn kia, lần này là chọn chọn lão đầu.
Hắn tiến vào, thô bạo túm lấy lão đầu, lôi ra phòng giam.
“Các ngươi làm gì vậy?”
Ngọc Lưu Minh tuy không mấy thích thú lão đầu ảo tưởng này, nhưng vẫn hô lên một tiếng.
“Cút ra!”
Giám ngục kia đẩy Ngọc Lưu Minh ra, mang lão đầu rời đi.
Ngọc Lưu Minh từng nhìn thấy thảm tướng khi trở về của Thúy Ngọc Không Ngân phòng giam sát vách, biết rõ bị đám gia hỏa này mang ra ngoài, kết cục có quá nửa là không hay. Nhưng hắn cũng chỉ biết giương mắt nhìn lão đầu bị mang đi, không làm được gì.
Ước chừng một canh giờ sau, lão đầu được đưa trở về.
Hấp hối, trên người có vết tích bị đánh đập rõ ràng.
“Bọn Nhân tộc kia đúng là một đám súc sinh!”
Ngọc Lưu Minh tức giận nói.
“Ai, có gì lạ đâu.”
Lão đầu rên rỉ nói:
“Thật ra trong ngục giam của Vũ tộc ta, những tù binh Nhân tộc chắc cũng bị đãi ngộ thế này? Như nhau cả thôi.”
“Ngươi còn có tâm tư biện giải cho bọn chúng?”
Ngọc Lưu Minh khó hiểu.
“Ai, chỉ là nói chuyện thực tế thôi.”
Lão đầu gàn dở đáp.
Kiểu nói chuyện của hắn khiến Ngọc Lưu Minh hơi không quen, chăm chăm nhìn hắn hỏi:
“Ngươi sao thế?”
Lão đầu liền thở dài:
“Không có gì, chỉ là sắp chết rồi, thế nên nhìn sự việc cũng thấu chút.”
Sắp chết rồi?
Ngọc Lưu Minh ngơ ngác:
“Ngươi... Không phải chứ?”
Lão đầu cầm lấy tay Ngọc Lưu Minh:
“Ta thế nào bản thân ta biết, lớn tuổi rồi, thân thể cũng không được, đám gia hỏa kia đánh nát phủ tạng ta, không cách nào vận dụng nguyên năng, chỉ còn biết chậm rãi chờ chết, không được bao lâu nữa.”
Nghe nói thế, Ngọc Lưu Minh ngơ ngác.
Hắn đột nhiên xoay người gào to với bên ngoài:
“Này, có ai không? Hắn sắp chết rồi! Tìm đại phu tới cứu hắn! Hoặc để hắn khôi phục một chút nguyên năng cũng được!”
Không ai đáp lời.
Chỉ tù binh Vũ tộc trong phòng giam khác nghe tiếng nhìn lại, trong mắt tràn ngập đồng tình và bi thương.
“Không cần lãng phí thời gian.”
Lão nhân rên rỉ nói:
“Tới đây, người trẻ tuổi. Trước khi chết, ta có bí mật phải nói cho ngươi.”
Ngọc Lưu Minh lắc đầu:
“Đừng nói ba chuyện bảo tàng gì đó nữa.”
“Không, không liên quan tới bảo tàng.”
Lão nhân trả lời:
“Là một bí mật khác, ở ngay chỗ này, bí mật liên quan tới Bình Thiên thành.”
“Cái gì?”
Ngọc Lưu Minh ngẩn người.
Lão nhân vẫy vẫy tay, ra hiệu Ngọc Lưu Minh ghé tai lại.
Sau đó hắn nhẹ giọng nói vào lỗ tai Ngọc Lưu Minh:
“Nghe ta nói, ở dưới đất khu vực này có một không gian kỳ dị...”
Hắn nhẹ nhàng kể ra, tùy theo lời kể của hắn, mắt Ngọc Lưu Minh càng lúc càng trợn tròn.
“Ngươi nói... là thật?”
“Thiên chân vạn xác!”
“Vậy làm sao ngươi biết?”
“Còn nhớ Lưu Hỏa Chi Oanh ở Đại Đô trước đây không lâu chứ?”
“Ừ, có.”
Mặt Ngọc Lưu Minh thoáng đỏ lên.
Hắn đương nhiên nhớ vị Phạm Xướng giả của Khinh Ngữ không sào kia, thậm chí đối với nàng còn từng có một tia ý niệm.
Đáng tiếc không lâu sau đó nàng liền lại bị mang đi, giờ không biết thế nào.
Lão giả nói:
“Chính nàng nói cho ta.”
“Ngươi nói, tất cả những chuyện kia đều là nàng làm?”
Ngọc Lưu Minh kinh hãi.
Lão giả gật gật đầu:
“Đúng, nhưng đáng tiếc nàng đã thất bại, nhưng vẫn chưa thất bại triệt để, hiện tại Nhân tộc còn chưa biết bí mật này.”
“Nhưng ta không nhớ ngươi từng có tiếp xúc với nàng?”
Ngọc Lưu Minh nói.
“Đó là lúc ở bên ngoài, có lần ta gặp nàng ở bên ngoài, nàng nói cho ta biết điều này.”
“Tại sao phải nói cho ngươi biết?”
“Nàng không còn lựa chọn nào khác.”
Lão giả trả lời:
“Nàng biết mình sắp chết rồi, nhưng kế hoạch bí mật này liên quan tới sự phục hưng vĩ đại của tộc ta. Nó không thể cứ vậy mà tiêu vong, nhất định phải có người truyền đạt lại cho sứ giả tộc ta, để bọn họ mang nó đi. Cũng như bây giờ, ta sắp chết rồi, ta không còn lựa chọn nào khác. Ta chỉ có thể nói cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ có cơ hội nói bí mật này cho bọn họ.”
“Ai?”
“Tử Lâm Lưu... Đại biểu của đoàn sứ tiết lần này.”
Ngọc Lưu Minh lập tức hiểu được:
“Thì ra bọn họ đến không phải vì trao đổi tù binh, mà chính vì cái này.”
“Không sai, nhưng hiện tại, chỉ có tìm tới ngươi, bọn họ mới có cơ hội biết vị trí nơi đó.”
Lão giả nói.
“Vậy phải làm sao?”
Ngọc Lưu Minh lắc đầu:
“Bọn họ không phải vì cứu chúng ta mà đến, chúng ta cũng không tiếp xúc được với bọn họ.”
“Ta sẽ sáng tạo cơ hội cho ngươi.”
Lão giả kéo tay Ngọc Lưu Minh nói:
“Chỉ cần ngươi đáp ứng ta, phải đưa đi bí mật này. Không tiếc tính mạng của ngươi, tất cả của ngươi!”
Lão giả tình chân ý thiết dặn dò, khắc đó, Ngọc Lưu Minh rõ ràng cảm nhận được gánh nặng ngàn cân đặt lên vai mình.