Chương 1016 Thăm tù (Hạ) (1)
Chuyện này can hệ tới phát triển tương lai của Vũ tộc, thành bại của tòa cứ điểm phi hành thứ sáu, bất luận thế nào, dù phải đánh bạc tính mạng bản thân, hắn cũng phải hoàn thành.
Khắc này, Ngọc Lưu Minh cảm giác được sứ mệnh và trách nhiệm sáng tạo lịch sử Vũ tộc ở trong người.
Hắn nghiêm túc gật đầu:
“Yên tâm đi, lão nhân gia, chỉ cần có thể nhìn thấy bọn họ, ta nhất định sẽ truyền đạt tin tức. Chỉ là... Phải làm sao mới có thể nhìn thấy bọn họ?”
“Đừng lo lắng, con trai. Đoàn sứ tiết lấy trao đổi tù binh làm danh nghĩa tới đây, nhưng lại một mực không thấy có bất kỳ hành động mang tính thực chất nào, thậm chí ngay cả tù binh cũng không gặp một lần, Chư gia đã bắt đầu nghi ngờ. Sở dĩ bọn họ nghiêm hình tra tấn ta, chính là muốn thăm dò phản ứng của đoàn sứ tiết. Vì vậy hẳn không lâu nữa đoàn sứ tiết sẽ tới gặp chúng ta, lúc đó, chính là cơ hội của ngươi...”
Lão giả trả lời.
—————————————————
Một ngày sau.
Đại sảnh Chư gia.
Tử Lâm Lưu ngồi ở ghế khách, cười bồi nói với Chư Vân Nhan:
“Chư gia chủ cũng biết, tại hạ chỉ là một chủ sứ nho nhỏ, toàn chấp hành theo quyết nghị của mặt trên, rất nhiều quyền lợi không nằm trong tay. Chuyện liên quan tới đàm phán, thực sự không phải mình ta có thể quyết định. Khoảng thời gian này tiến triển không thông, thật ra là bởi đang bẩm báo ý của Chư gia chủ về trong nước, phải cần bọn họ đưa ra ý kiến chúng ta mới tiện đàm luận, kính xin chớ trách tội.”
Chư Vân Nhan ung dung đáp:
“Nói thì nói như thế, nhưng tại sao ta luôn cảm thấy mục đích của quý đoàn không ở trên người tù binh? Các ngươi tới Bình Thiên thành cũng được ít ngày rồi nhỉ? Sao không quan tâm số tù binh cần trao đổi một chút? Không lo lắng xem đám người các ngươi muốn kia ở trong ngục sống thế nào, lỡ không cẩn thận chết mất thì sao?”
Tử Lâm Lưu vội nói:
“Tự nhiên là vì tin tưởng Chư gia chủ.”
Chư Vân Nhan lập tức nói:
“Cái đó ta không dám chắc. Ngay ngày hôm qua, một tên thủ hạ Chư gia ta say rượu phát điên, lôi một tên tù phạm Vũ tộc trong lao ra đánh, ra tay hơi nặng, có vẻ không sống được lâu nữa. Dù ta đã trừng phạt hắn, nhưng chuyện rốt cục đã xảy ra, ai, là ta quản giáo thủ hạ vô năng. Chẳng qua cũng hết cách, gia tộc lớn như vậy, người nhiều, liền khó tránh khỏi có chỗ sơ sót, ai biết lần sau sẽ là ai xui xẻo đây.”
Tử Lâm Lưu đứng bật dậy.
Hắn đương nhiên không để ý một tên Vũ tộc tử vong, nhưng hiện tại hắn lấy danh nghĩa trao đổi tù binh mà đến, làm sao cũng phải có biểu hiện:
“Chư gia chủ sao có thể làm như thế?”
Chư Vân Nhan lườm hắn:
“Đã nói rồi không phải ta làm. Hơn nữa, các ngươi còn không quan tâm, ta có gì mà phải quan tâm.”
“Cái này...”
Tử Lâm Lưu biết thời gian gần đây cách xử lý đối với tù binh của bên mình không phù hợp lẽ thường, hiển nhiên là đã khiến đối phương nghi ngờ.
Vừa nghĩ đến đây, Tử Lâm Lưu nói:
“Ta tin tưởng cách làm người của Chư gia mới yên tâm để bọn họ trong tay các ngươi. Giờ xem ra, tất phải giám sát chi tiết hành vi của Chư gia trước khi hoàn thành trao đổi mới được.”
“Hả? Ngươi định giám sát thế nào?”
Chân mày Chư Vân Nhan cau lại hỏi.
“Ta muốn đi thăm đồng bào của ta, đồng thời ghi chép tình hình thân thể bọn họ. Ngươi nhất định phải lập tức trị liệu tộc ta đang bị thương, cũng bảo đảm với ta tiếp sau chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện tương tự!”
Tử Lâm Lưu ra vẻ căm phẫn nói.
Đối với người biết nội tình đối phương như Chư Vân Nhan, biểu hiện này có phần buồn cười.
Chư Vân Nhan lại phải cố nhịn không bật cười, song thực sự khó mà nhịn được, đành hắc hắc cười lạnh một tiếng:
“Nói thì hay đấy, ngươi muốn xem là có thể xem?”
Tử Lâm Lưu hít một hơi thật sâu, hắn biết nếu mình cứ vậy lui bước, chỉ sợ đối phương nghi ngờ càng nặng, trên thực tế hai ngày nay đã bắt đầu có người của Chư gia theo dõi bọn họ.
Nghĩ tới đây, Tử Lâm Lưu nói:
“Lần này tới đây bản sứ còn mang theo chút lễ vật, kính xin Chư gia chủ vui lòng nhận cho.”
Nói xong liền vỗ vỗ tay, một tên thủ hạ Vũ tộc lập tức nâng lên một chiếc nguyên giới.
Chư Vân Nhan tiếp nhận nguyên giới nhìn nhìn, trên mặt thoáng hiện ý cười:
“Ừ, thế này mới tính có chút thành ý. Đã như vậy... Tiên Dao, dẫn bọn họ vào trong ngục xem một lát.”
Đối với Tử Lâm Lưu mà nói, tiến vào địa lao Chư gia thăm hỏi những tù binh Vũ tộc bị giam cầm chỉ là chuyện làm cho có. Tuy thân là Vũ tộc, hắn cũng quan tâm vận mệnh người Vũ tộc, nhưng chuyện này thực sự không phải nhiệm vụ lần này của hắn, đối với những Vũ tộc đáng thương kia, trong lòng hắn chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.
Đương nhiên, bề ngoài hắn vẫn phải biểu hiện ra vẻ quan tâm vận mệnh tù binh Vũ tộc.
Thế nên sau khi tiến vào địa lao, hắn căn cứ theo chức trách phê bình thoáng chốc về hoàn cảnh nơi này. Tỷ như “Nơi này quá âm u”, “Không gian phòng giam quá nhỏ”, “Nếu đã bị phong ấn thực lực, tại sao còn phải mang thêm hình cụ?”, “Bọn họ đều là tù phạm sắp được phóng thích, không nên lại bị tra tấn nữa”… vân vân.
Chư Vân Nhan đi cùng cười nói:
“Tâm tình bảo vệ đồng tộc của các ngươi, tại hạ có thể hiểu. Chỉ là những tù phạm này mặc dù nhìn trạng thái có vẻ không tốt, thật ra lại không quá tệ hại. Không tin ngài xem, chẳng phải ai nấy đều sống sờ sờ đấy ư?”
Nàng chỉ chỉ xung quanh, vô số tù phạm cũng ở trong lao nhìn bọn họ, nhìn Tử Lâm Lưu hi vọng là hắn nhìn mình.
Tử Lâm Lưu biết rõ lần này mình e là phải thẹn với đồng tộc, trong lòng thở dài một tiếng, nói:
“Ta có thể đơn độc ở cùng bọn họ một lúc không?”
Chư Vân Nhan cười gượng nói:
“Ngài đây là làm khó dễ ta, ngài biết làm thế không được.”
Tử Lâm Lưu cũng chỉ cố ý nói vậy thôi, khắc này nghe được Chư Vân Nhan từ chối, liền cũng mượn thang xuống nước:
“Nếu đã thế, vậy thì thôi đi. Tại hạ chỉ hy vọng, Chư gia chủ có thể.. “
“A!”
Một tiếng kêu rít đột nhiên vang lên trong lao, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên Vũ tộc trẻ tuổi đang hô to trước cửa lao phòng:
“Hắn không xong rồi! Hắn sắp không xong rồi! Đại nhân, cứu cứu hắn đi, cứu cứu hắn đi!”
Chư Vân Nhan vừa mới nói “Ai nấy đều đang sống sờ sờ”, lần này lại bị làm mất mặt, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nàng bước lại nói:
“Kêu cái gì?”
Vũ tộc trẻ tuổi kia đáp:
“Đại nhân ngài xem, hắn thật sự không xong rồi, hắn sắp chết rồi!”
Tử Lâm Lưu cũng rảo bước đi đến.
Hắn nhìn thấy một vị lão Vũ tộc đang nằm trong phòng giam, hơi thở thoi thóp.
Về tình về lý, hắn đều không thể làm như không thấy.
Sắc mặt Tử Lâm Lưu trầm xuống:
“Chư gia chủ, ngươi đã đáp ứng ta, bảo đảm người ở đây vô sự.”
“Ta cũng đã nói, ngày hôm qua người của Chư gia ta say rượu phát điên, đánh một tên tù phạm, xem ra chính là vị này, không phải đã lưu ý trước với ngươi rồi sao.”
Sau khi xác nhận không phải tù phạm mới gặp sự cố, sắc mặt Chư Vân Nhan mới nhẹ nhõm giãn ra, quay đầu nói:
“Mở cửa lao, mang lão đầu ra.”