← Quay lại trang sách

Chương 1023 Thiên tài (1)

Nhưng kỳ quái chính là, Chư Tiên Dao tuy rõ ràng mặc xác Lý Đạo Hồng, nhưng cũng không làm ra chuyện gì quá khích, mà áp chế tâm tình, cứ thế lạnh lùng đối đáp với đối phương.

Lý Đạo Hồng hoàn toàn không thèm để ý vẻ lạnh lùng của Chư Tiên Dao, vẫn bộ dạng khí thế ngất trời trò chuyện cùng nàng, trên mặt Chư Tiên Dao rõ ràng đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, song vẫn cố nhịn xuống, không phát hỏa.

Đúng là hiếm thấy.

Lúc này Lý Đạo Hồng còn đang lải nhải nói bậy, Tô Trầm suy nghĩ một lát, ở bên cạnh nói:

“Đại tiểu thư, thời gian không nhiều, chúng ta nên đi thôi.”

Chư Tiên Dao như nghe được tiếng trời, lập tức nói:

“Ừ, đúng đó đúng đó, sắp hết thời gian, Tiên Dao không bồi vương tử điện hạ nữa. Kính xin điện hạ tiếp tục du ngoạn, Tiên Dao đi trước một bước.”

Mặt Lý Đạo Hồng từ từ trầm xuống.

Lúc hắn nhìn Chư Tiên Dao là một bộ biểu tình, lúc nhìn Tô Trầm lại là một bộ biểu tình khác, trở mặt nhanh chóng, tự nhiên đến độ Tô Trầm cũng nhìn mà than thở.

Lý Đạo Hồng nói:

“Một tên gia bộc nho nhỏ cũng dám chõ mồm vào chuyện chúng ta? Thật không có quy củ!”

Chư Tiên Dao trừng mắt nói:

“Gia bộc của ta cũng cần ngươi giáo huấn?”

Lý Đạo Hồng lập tức cười bồi nói:

“Tiên Dao nói đúng, có Tiên Dao quản giáo, Đạo Hồng tự nhiên không dám vô lễ.”

Chư Tiên Dao không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp cáo từ rời đi.

Lý Đạo Hồng không giữ lại được, chỉ biết dõi mắt nhìn Chư Tiên Dao rời đi, ánh mắt dần dần lạnh xuống:

“Tử Ly!”

“Có thuộc hạ!”

Một tên võ sĩ trẻ tuổi đứng bên người Lý Đạo Hồng hồi đáp.

“Làm thịt tên gia bộc kia cho ta.”

“Vâng!”

Lúc này Lý Đạo Hồng mới xoay người rời đi.

Đối với hắn mà nói, đây chỉ là chuyện cỏn con không quan trọng, không đáng mình phải để tâm.

Trên đường trở về, Tô Trầm nói chuyện cùng Chư Tiên Dao.

Chư Tiên Dao nói:

“Có phải chàng đang ngạc nhiên, vì sao ta lại nhường nhịn hắn như vậy?”

Tô Trầm nhàn nhạt nói:

“Con cháu Vương tộc mà, khách khí một chút cũng là cần thiết.”

Chư Tiên Dao cười khổ nói:

“Chàng nói đúng, nhưng cũng không đúng. Nếu là con cháu Vương tộc bình thường, ta tự nhiên không cần lưu ý. Chẳng qua hắn lại khác, ta quả thực cần phải ứng đối cẩn thận chút.”

“Hả?”

Tô Trầm hứng thú hỏi lại:

“Ta nhớ thái tử Liêu Nghiệp hình như không phải hắn?”

Chư Tiên Dao liền hừ nói:

“Nếu thái tử mà là hắn, đám đại thần e là sớm đã liên danh dâng tấu đẩy đổ rồi, há còn để mặc hắn tiêu dao như vậy.”

Lời này rất bá khí, nhưng cũng thể hiện ra hoàn cảnh hiện nay của vương thất Nhân tộc. Thể chế quý tộc khiến các đại quý tộc có quyền bính không tầm thường, tuyệt đối không phải một mình Vương tộc có thể độc đại. Chính vì nguyên nhân này, thân là người thừa kế Chư gia như Chư Tiên Dao mới có thể mặc kệ con cháu Vương tộc.

Nhưng đối tượng nàng có thể mặc kệ chung quy chỉ là con cháu bình thường, hiển nhiên không bao gồm thái tử, tương tự cũng không bao gồm Lý Đạo Hồng.

Khắc này nghe Chư Tiên Dao nói vậy, Tô Trầm lập tức sa vào trầm tư.

Sau đó hắn mới nhớ ra, hình như mình đã quên mất một điều.

Hắn nói:

“Có thể xuất hiện ở địa giới Vũ tộc, trở thành một thành viên của thương đoàn Vương tộc, bản tính lại tham hoa háo sắc, tên Lý Đạo Hồng này, xem ra quả thực không bình thường.”

“Chàng rốt cục ý thức được.”

Chư Tiên Dao nói.

Tô Trầm tự nhiên không phải đứa ngu, chỉ là nhất thời lơ là cái tên Lý Đạo Hồng này. Mãi đến tận lúc này nghe Chư Tiên Dao nhắc nhở mới ý thức được không đúng.

Có thể đại biểu Vương tộc, trở thành một thành viên trong thương đoàn, bản thân điều đó đã đồng nghĩa với địa vị không thấp trong quốc nội. Mà nhìn dáng vẻ vừa nãy của Lý Đạo Hồng, rất rõ ràng là dù ở trong thương đoàn, địa vị của hắn cũng không thấp.

“Tên gia hỏa đó có chỗ dựa nào lợi hại à?”

Tô Trầm nghi hoặc.

Chư Tiên Dao thở dài:

“Nói đến chỗ dựa, tự nhiên là có. Phụ thân hắn Lý Vô Y, đương kim quốc chủ, có thể nói không lớn sao?”

“...”

Không chút nghi vấn, hắn quả thực có chỗ dựa, nhưng cũng tuyệt không chỉ dựa vào chỗ dựa.

Như vậy đáp án chỉ có một.

Chư Tiên Dao nói:

“Hắn dựa vào chính mình... Mặc kệ chàng thừa nhận hay không thừa nhận, thích hay là không thích, Lý Đạo Hồng vẫn là một thiên tài. Một thiên tài có một không hai mấy ngàn năm của Lý gia!

Người ta thường thường sẽ tư duy theo quán tính, nhưng mà đứa này đã tham tài, háo sắc như thế, tại sao còn có được thành tựu, địa vị lớn đến vậy?

Đây thật ra là cầm đạo đức đặt ngang hàng với năng lực, là tư duy sai lầm điển hình, không biết rằng thiên hạ này không thiếu hạng người có tài vô đức.

Có một số người thậm chí tài hoa cao bao nhiêu, đạo đức lại đồi bại bấy nhiêu.

Lý Đạo Hồng chính là một ví dụ tiêu biểu.

Người này nói ra cũng có chút sắc thái truyền kỳ.

Nghe nói hắn là một thiếu niên thiên tài, ba tuổi liền có thể hiểu biết chữ nghĩa, bảy tuổi liền làm “lãng tử phú”, “đô biên ngâm”, nhất thời náo động kinh thành, nổi tiếng khắp toàn quốc, hơn nữa qua chẩn đoán của thái y, phán đoán độ đậm đặc huyết mạch của hắn cũng cực cao, là thiên tài hiếm có của Lý gia.

Vốn điều này cũng không có gì, đại gia tộc nhân đinh thịnh vượng, mỗi thế hệ đều sẽ có một vài nhân vật thiên tài.

Nhưng cố sự phát sinh trên người tên Lý Đạo Hồng này lại hơi có phần sắc thái truyền kỳ.

“Lúc ấy Lý Đạo Hồng tuy là thiên tài, nhưng thật ra cũng chỉ là thông tuệ từ nhỏ, đọc sách sớm chút, biết chữ sớm chút, lại thêm độ đậm đặc huyết mạch tương đối cao, bởi vì là con cháu vương thất, mọi người thổi phồng, cho nên mới có thanh thanh như vậy, nhưng thực ra không phải cái gì rất ghê gớm. Thứ thực sự thúc đẩy hắn thành siêu cấp thiên tài là một kỳ ngộ sau đó.”

Khắc này Chư Tiên Dao và Tô Trầm vừa đi vừa trò chuyện.

“Kỳ ngộ? Hẳn phát hiện bảo tàng?”

Tô Trầm cười hỏi.

Chư Tiên Dao lắc đầu:

“Vừa khéo ngược lại, kể ra, kỳ ngộ hắn gặp có mấy phần giống ngươi.”

“Giống ta?”

Tô Trầm ngẩn ngơ:

“Là cái gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là một lần lúc lên phố gặp được một lão ăn mày, sau đó bị người đánh thành ngớ ngẩn.”

Chư Tiên Dao nhàn nhạt nói.

Gặp được một lão ăn mày?

Tô Trầm chấn động trong lòng.

Tao ngộ lúc mười hai tuổi lần nữa hiện lên trước mắt.

Dù cho đã cách mấy chục năm, dù cho rất nhiều chuyện thời niên thiếu đã quên mất, song chỉ có chuyện này là hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

“Lão ăn mày...”

Tô Trầm lẩm bẩm nói.

“Đúng, một lão ăn mày đột nhiên xuất hiện, cứ thế công kích vương tử Lý gia, một đòn đánh hắn thành ngớ ngẩn. Sau đó quốc chủ Lý Vô Y mời tới vô số quốc thủ, lại đều không chữa được.”

Chư Tiên Dao nghiêm mặt nói.

“Sau đó thì sao?”

“Ba năm sau, bệnh tình tự động chuyển tốt.”

Ba năm!

Lại là ba năm!

Nhớ mình năm đó, gần như cũng dùng thời gian trên dưới ba năm mới khôi phục như cũ?

“Sau đó hắn liền trở thành siêu cấp thiên tài?”

“Đúng.”