Chương 1022 Vương tộc
Nguyên Quang chiến bảo là cứ điểm, đồng thời cũng là thành thị. Là đoàn sứ tiết ký hiệp nghị, Chư gia là có quyền tự do hành tẩu, buôn bán vật tư ở chỗ này.
Đương nhiên Nguyên Quang chiến bảo cũng chia rất nhiều phân khu như khu bình dân, khu chợ, khu quân sự … Chư gia chỉ có thể đi tới khu bình dân cùng khu chợ, dù vậy, cũng vẫn phải tiếp thu giám thị từ người Vũ tộc.
Dưới sự chỉ dẫn của hai tên Vũ tộc, đoàn sứ tiết Chư gia rời khỏi sứ quán, đi tới khu chợ của Vũ tộc.
Đây là lần đầu tiên mọi người tới chợ dị tộc, thế nên ai nấy đều tò mò.
Đặc biệt là Chư Tiên Dao, một đường kéo tay Tô Trầm nhảy nhảy nhót nhót, báo hại Tô Trầm không thể không nhiều lần gạt tay nàng ra, thấp giọng nói:
“Xin nhờ, giờ ta tên Trần Thư, là một tên hạ nhân của Chư gia, ngươi lôi kéo ta như thế còn ra thể thống gì?”
Chư Tiên Dao trừng mắt lườm Tô Trầm một cái, sau đó cao giọng nói:
“Trần Thư, bổn đại tiểu thư muốn mua đồ, ngươi xách giỏ cho ta.”
“... Vâng, đại tiểu thư.”
Tô Trầm cúi đầu đành chịu.
“Nghe lời là tốt.”
Chư Tiên Dao đắc ý nhướng mày, “Bộp” một tiếng, búng tay lên trán Tô Trầm, sau đó cười hì hì đi ra. Tô Trầm hết cách, chỉ biết theo ở đằng sau.
Chợ Vũ tộc có chỗ độc đáo riêng. Là một chủng tộc chú trọng tao nhã, hàng hóa của Vũ tộc đại thể đều được chế tác tinh tế, dù là bát ăn cơm bình thường cũng có khắc hoa văn tinh mỹ.
Bản thân Vũ tộc cũng có rất nhiều đặc sản quý hiếm.
Tỷ như một loại tên là Thiên Chức Vân, nhìn qua giống như một phiến vân đoàn, có thể lơ lửng giữa không trung, lại có thể dùng để dệt áo. Lấy chúng chế thành quần áo, cực kỳ mềm nhẹ, đồng thời có sức nổi nhất định. Nếu nhân loại mặc quần áo do vật này dệt thành, thể trọng cũng sẽ nhẹ đi, phàm nhân có thể nhảy cao ba trượng, nguyên sĩ Diêu Quang phi hành giữa trời sẽ tiêu hao càng ít nguyên năng. Nhân tộc cho rằng vật này là vải vóc có tính đặc thù, Vũ tộc lại cho rằng đây chính là mây, chỉ tồn tại ở không vực đặc biệt, cần lượng lớn nữ tử thu nhặt trên trời cao. Bởi vì đây là lượng công việc phức tạp rườm rà, cần lượng lớn lao lực phổ thông, dù là đại năng cũng không thể nhảy qua yêu cầu này, thế nên chỉ người Vũ tộc biết bay mới thu nhặt được.
Ngoài ra còn một loại thực vật tên là Không Linh Phượng Lê, là thứ sinh trưởng trôi nổi trong thiên không, không cần bùn đất và nước, trực tiếp lớn lên trong không khí, chỉ có ở những nơi cực cao, cực kỳ khó gặp. Tương tự, chỉ Vũ tộc biết bay mới thích hợp thu nhặt. Loại thực vật này có thể dùng để chế vài loại dược vật cấp cao, giá trị rất lớn, vì vậy giá tiền ở bảy nước Nhân tộc đều không thấp. Nhưng ở chỗ này lại là hàng bình thường trên chợ cũng có thể mua được, giá cả giữa hai bên chênh lệch nhau đến tận hai mươi lần.
Chư Tiên Dao và Tô Trầm một đường dạo quanh, nhìn thấy rất nhiều đặc sản Vũ tộc, cả hai đều không ngừng kinh thán. Có một số thứ bọn họ từng thấy, có một số thứ lại chưa từng thấy qua, thứ chưa từng thấy qua cố nhiên ngạc nhiên kinh thán, nhưng dù là thứ đã từng thấy cũng hiếm khi gặp số lượng nhiều, giá tiền tiện nghi, tính chất lại càng tốt như ở chỗ này.
Khiến cho Chư Tiên Dao cực độ hưng phấn, bắt đầu tiến vào trạng thái “mua mua mua” mà nữ nhân thích nhất.
Còn về Tô Trầm, thật ngại quá, giờ ngươi tên Trần Thư, tự nhiên là mệnh xách giỏ cho bổn đại tiểu thư.
Kết quả là, Chư Tiên Dao một đường tiến tới, nhìn thấy thứ gì yêu thích liền chỉ ngón tay, mặt sau tự có người đuổi tới trả tiền, Tô Trầm thì làm culi trong toàn bộ hành trình, khuân một đống bao lớn bao nhỏ.
Hắn đường đường tông chủ Vô Cực Tông, đại hiền giả Nhân tộc, giờ lại “xuống cấp” đến mức xách giỏ cho nữ nhân, chỉ biết tự than thở hối tiếc.
Cũng may xui xẻo không chỉ mình hắn, còn có khôi lỗi thông tấn Mạt Đặc Lạc Khắc ở bên cạnh hắn, giống như hắn, đều trở thành cu li xách giỏ.
Đang đi, bỗng thấy phía trước đi tới một đám người, hách nhiên cũng là Nhân tộc.
Cầm đầu đám người kia là một tên thiếu niên công tử, tướng mạo nhất biểu nhân tài, khắc này từ xa xa đi tới, nhìn thấy Chư Tiên Dao, ánh mắt lập tức sáng lên, sau đó liền bước lại đón đầu.
Chư Tiên Dao nhìn thấy đối phương, khẽ nhíu mày định xoay người rời đi, người kia đã bước nhanh đi tới:
“Tiên Dao? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Lại là người quen của Chư Tiên Dao.
Chư Tiên Dao tức giận nói:
“Ta đi đâu, liên quan gì tới Lý Đạo Hồng ngươi?”
Họ Lý?
Tô Trầm lập tức hiểu ra phần nào.
Phóng tầm mắt nhìn khắp Liêu Nghiệp, họ Lý mà có thể tự do ra vào cảnh nội Vũ tộc, nhìn thấy Chư Tiên Dao liền nóng mắt như thế, ngoại trừ Vương tộc Lý gia, phỏng chừng không còn ai khác.
Chẳng qua xem ra thái độ của vị vương tử điện hạ này đối với Chư Tiên Dao không chỉ đơn giản là bằng hữu, quang mang thả ra trong mắt hắn tràn ngập hai chữ “sắc, dâm”, dù là lần đầu tiên gặp hắn, Tô Trầm cũng có thể nhìn ra khí chất hoang dâm phát ra từ tận trong xương kia.
Nói đến đại nhân vật, Tô Trầm gặp qua không ít thế gia công tử, như Giang Tích Thủy, Sở Giang Ngọc. Những người này bất luận tốt xấu đều có một đặc điểm chung, đó là hỉ nộ không dễ lộ ra ngoài, lòng dạ khá sâu, cử chỉ cũng tương đối khéo léo, hẳn là có liên quan tới vị trí hoàn cảnh thường ngày, do giáo dục mà được. Còn tên Lý Đạo Hồng trước mắt này lại là một ngoại lệ, ánh mắt hắn nhìn Chư Tiên Dao giống như hận không thể nuốt sống Chư Tiên Dao vậy, ngôn ngữ hành vi cũng rất lộ liễu, không hề có phong độ con cháu đại gia nên có.
Khắc này Lý Đạo Hồng nói:
“Ta hiểu rồi, mấy ngày trước trong cung còn đưa đến tin tức, nói Bình Thiên thành đã được quyền thông hành, xin phụ vương cho phép, lại thêm mấy vị đại quan thuyết phục. Vốn phụ vương cảm thấy việc này dù sao cũng là nhảy qua Vương tộc, có phần không hay, muốn ép ít ngày. Cuối cùng vẫn là ta lên tiếng, nói quyền lực kinh doanh giữa hai tộc vốn không thích hợp Vương tộc độc chiếm, phải thả chút ra ngoài. Chư gia có năng lực tự mình giải quyết sự tình, cũng bớt đi tay chân trong cung, nhờ thế mới được đồng ý.”
Chư Tiên Dao hừ đáp:
“Nói như vậy Chư gia ta còn phải cảm tạ ngươi?”
Lý Đạo Hồng vỗ ngực nói:
“Tiên Dao không cần khách khí, giữa ngươi và ta sao còn phải phân biệt.”
Tô Trầm nghe mà cười thầm trong lòng.
Chuyện Chư gia thông thương cùng Thiên Không thành trước đó đã sớm câu thông cùng quốc chủ Lý Vô Y, còn rải một đống tiền giao hảo với vô số quan viên, ủy thác bọn họ thuyết phục, chí ít sẽ không từ bên trong phá hoại, mỗi năm lợi ích Chư gia thu được từ việc thông thương cũng đồng ý nộp lên ba thành. Nếu không phải như vậy, sao có khả năng trực tiếp đạt thành giao dịch cùng Vũ tộc?
Giờ thì hay rồi, hết thảy cái giá trả ra bị câu nói này của Lý Đạo Hồng biến thành công lao hắn hết, đúng là vô liêm sỉ đến cực điểm.
Lý Đạo Hồng vẫn đắc ý dạt dào, kéo tay Chư Tiên Dao huyên thuyên liên tục.
Tô Trầm hiểu rõ Chư Tiên Dao, dưới cái nhìn của hắn, lấy tính tình Chư Tiên Dao, hẳn phải trực tiếp quất cho đối phương một tát mới đúng.