← Quay lại trang sách

Chương 1025 Hổ Trành (1)

Đúng, hắn tuy làm rất nhiều chuyện ác, nhưng địa vị của hắn không giảm mà tăng.

Tỷ như lần thương đoàn này, hắn chính là chủ nhân.

Đúng, hắn chính là chủ nhân, chứ không phải làm phó thương đoàn, để một thủ hạ đắc lực khác làm quản sự.

Lý Đạo Hồng lại khác, hắn là lão đại!

Bởi vì tuy hắn tham hoa háo sắc, hoành hành vô kỵ, nhưng không hề vô năng.

Đối với Lý Đạo Hồng mà nói, chỉ có chuyện muốn làm và chuyện không muốn làm, chứ không có chuyện hắn không làm được.

Khi hắn muốn làm tốt chuyện nào đó, hắn luôn có thể làm tốt; khi hắn muốn làm một chuyện xấu nào đó, hắn cũng có thể làm được.

Chỉ có điều thường thường Lý Đạo Hồng chỉ muốn làm chuyện xấu, không muốn làm chuyện tốt.

Nhưng chuyện thương đoàn đi sứ lần này, Lý Đạo Hồng có thể làm tốt, hơn nữa vẫn luôn làm rất tốt.

Nguyên nhân lớn nhất là bởi, thương đoàn là công việc rất giàu nước luộc.

Vì vét nước luộc, Lý Đạo Hồng mới chọn cách làm tốt chuyện này.

Hắn làm tốt tới mức nào —— thương đoàn mỗi năm có thể kiếm lời trên ức nguyên thạch này, dưới sự chủ trì của Lý Đạo Hồng, có thể cường hành làm cho thua lỗ.

Đương nhiên không phải bởi Lý Đạo Hồng vô năng, mà là hắn vét hết toàn bộ nước luộc cho vào trong túi.

Nhưng Đại Đô chấp nhận.

Bởi vì hắn không phá hoại quan hệ cùng Vũ tộc, cũng hoàn thành viên mãn hết thảy nhiệm vụ ngoại giao——người biết chơi mà, chỉ cần hắn muốn, thật ra là rất am hiểu chuyện kết bạn.

Có một vị vương tử như thế, lúc ở trong nước thì gieo vạ khắp nơi, nhưng lúc đi sứ lại có thể hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, vậy ngươi sẽ tiếp tục để hắn đi sứ? Hay là mặc hắn ở trong quốc nội gieo vạ mọi người?

Đáp án đương nhiên là tiếp tục đi sứ!

So ra, tổn thất chút nguyên thạch đó thực sự không tính là gì.

“Hóa ra là vậy.”

Nghe xong Chư Tiên Dao giới thiệu, Tô Trầm cuối cùng đã hiểu vì sao Chư Tiên Dao lại kiêng kỵ hắn như thế.

Một kẻ giống vậy, dám gây chuyện, lại làm được việc, không sợ phiền phức, bản thân còn có chút bản lĩnh, lúc đối mặt hắn, tốt nhất là nên cẩn thận lưu ý chút. Bởi vì ngươi không biết lúc nào hắn sẽ trở mặt làm ra chuyện quá đáng với ngươi.

Thế nên tuy Chư Tiên Dao không thích hắn, nhưng không thể đối xử quá lạnh nhạt. Nàng có thể từ chối hắn, công khai tỏ ý không thích hắn, nhưng không thể làm quá, để tránh kích thích đối phương.

“Thế nên, lúc nãy ngươi nói chen vào như vậy thực sự quá không sáng suốt, khả năng hắn sẽ gây sự với ngươi.”

Chư Tiên Dao ưu tâm lo lắng nói.

Tô Trầm cười đáp:

“Vị vương tử điện hạ này ở Liêu Nghiệp có lẽ có thể hoành hành vô kỵ, nhưng đối với ta mà nói lại không có uy hiếp gì.”

“Ta biết ngươi không sợ hắn, nhưng đừng quên nhiệm vụ lần này của ngươi. Ngươi không thích hợp đứng ra công khai, bằng không hết thảy hành động đều phải thủ tiêu.”

Chư Tiên Dao nghiêm mặt nói.

Lần này tới đây, Tô Trầm tuyệt đối phải bảo mật thân phận, bằng không Vũ tộc sẽ không bỏ qua hắn.

Không cần những điều khác, chỉ riêng thân phận đại hiền Nhân tộc, người khai sáng pháp môn “Vô huyết trùng kích Diêu Quang” đã đủ để các đại dị tộc liên hợp lại xoắn chết hắn, bởi vì nghiên cứu của hắn trực tiếp đề thăng thực lực toàn Nhân tộc, đánh vỡ cân bằng giữa các tộc. Trên thực tế, hiện tại ở các đại Trí tộc đã có treo thưởng liên quan tới Tô Trầm. Chỉ có điều những treo thưởng này đại thể là bí mật, giới hạn ở cao tầng, thế nên truyền lưu không nhiều. Nhưng có thể khẳng định, nếu tương lai Tô Trầm khai sáng ra phương pháp “vô huyết trùng kích Nhiên Linh”, như vậy các tộc phỏng chừng sẽ xé xuống hết thảy mặt mũi.

Điều bọn họ không biết là, Tô Trầm đã có phương pháp vô huyết trùng kích Nhiên Linh, chỉ là hiện tại đang cần cải tiến.

Mặc kệ thế nào, Tô Trầm tuyệt không thể bại lộ thân phận, điều này khiến trong chuyện đối kháng Lý Đạo Hồng hắn ở vào thế hạ phong.

Khắc này nghe xong Chư Tiên Dao nói, Tô Trầm liền thở dài:

“Chỉ sợ ta không chọc hắn, hắn lại tới chọc ta. Nếu đúng như những gì ngươi nói, Lý Đạo Hồng này là một tên khốn khiếp khí lượng nhỏ hẹp có thù tất báo hơn nữa không sợ gây sự, loại gia bộc dám cắt ngang lời hắn như ta, tuyệt đối là phải chết, nếu hắn không phái người đến giết ta thì đã không còn là hắn.”

“Thế nên ngươi nhất định không được rời xa ta!”

Chư Tiên Dao nói:

“Ta biết hắn không giết được ngươi, nhưng ngươi chỉ cần bị hắn bức đến động thủ, vậy là ngươi đã thua!”

“Bị bức đến động thủ coi là thua? Thú vị, như vậy nói cách khác, đây coi như là đọ bản lĩnh của thủ hạ?”

Tô Trầm cau mày lại.

Chư Tiên Dao hơi gấp:

“Tô Trầm, đây không phải lúc ngươi hành động theo cảm tính, ngươi không thể chọn cách đối kháng cùng hắn!”

“Ta không phải đang hành động theo cảm tính.”

Tô Trầm nhàn nhạt nói:

“Nếu là công tử bột bình thường, vậy ta nhịn chút, nhường chút cũng được. Nhưng Lý Đạo Hồng lại bất đồng, không vì điều gì khác, chỉ riêng trải nghiệm tương đồng của hắn và ta, ta nhất định phải bắt được hắn!”

“Cái gì?”

Chư Tiên Dao ngơ ngác.

Tô Trầm nói:

“Có một số chuyện, ngươi không hiểu, Tiên Dao. Nhưng điều ta có thể nói cho ngươi chính là, chuyện xảy ra trên người ta và Lý Đạo Hồng tuyệt không phải trùng hợp. Ta tin tưởng Lý Đạo Hồng cũng như vậy. Nếu hắn biết trải nghiệm của ta, cũng biết ta ở chỗ này, vậy tất sẽ không tiếc hết thảy cũng phải bắt được ta... Lão ăn mày kia...”

Lời Tô Trầm thoáng trở nên trầm thấp, nhỏ đến mức không nghe được gì.

Chư Tiên Dao rốt cục đã hiểu phần nào:

“Vì lần trải nghiệm người mù kia cũng tạo thành ảnh hưởng rất lớn với ngươi, đúng chứ?”

Tô Trầm không hồi đáp, ngược lại Mạt Đặc Lạc Khắc ở bên cạnh đã lên tiếng:

“Hắn mù ba năm, sau khi sáng mắt, lại nắm giữ một đôi Vi Sát Chi Nhãn của Áo tộc.”

Tô Trầm ngạc nhiên nhìn Mạt Đặc Lạc Khắc.

Mạt Đặc Lạc Khắc nói:

“Tuy ngươi chưa từng nói cho ta điều này, Tô Trầm, nhưng ta theo ngươi thời gian dài như vậy, nếu ngay cả chuyện này cũng không nhìn ra, vậy thì đúng là ngớ ngẩn. Ta cũng rất muốn biết, lão ăn mày kia rốt cuộc là ai, vì sao lại cho ngươi Vi Sát Chi Nhãn, cho Lý Đạo Hồng Hổ Trành Chi Não.”

“Hổ Trành Chi Não?”

Tô Trầm và Chư Tiên Dao đồng thời kinh hô.

“Đúng!”

Mạt Đặc Lạc Khắc trả lời rất khẳng định:

“Nếu ta không đoán sai, thứ Lý Đạo Hồng thu được hẳn là Hổ Trành Chi Não.”

“Hổ Trành Chi Não là cái gì?”

Chư Tiên Dao hỏi.

Lần này là Tô Trầm trả lời:

“Ngươi chắc nghe qua về Trành tộc chứ?”

“Trành tộc?”

Chư Tiên Dao thoáng ngẩn người, sau đó lập tức hoảng nhiên đại ngộ:

“Hóa ra là bọn họ.”

Trành tộc cũng đã từng là một trong Trí Tộc, hơn nữa còn được xưng là Trí Tộc thông minh nhất.

Nghe nói bọn họ nắm giữ năng lực gặp qua không quên và khả năng tính toán cường đại, hiệu quả tương tự như tinh não của Tô Trầm. Chỉ có điều tinh não của Tô Trầm là bồi dưỡng sau này mới có, Trành tộc lại trời sinh đã có.

Chẳng qua Trành tộc chú định là một chủng tộc bi kịch, nắm giữ đầu óc cường đại không có nghĩa là bọn họ có thể vô địch thiên hạ.

Trên thực tế trong quá trình trí tuệ so đọ với dã man, thường thường dã man là bên chiếm cứ thượng phong.