← Quay lại trang sách

Chương 1026 Hổ Trành (2)

Bởi vì trí tuệ cần thời gian để phát triển, dã man lại không cần.

Nếu hai bên nhất định phải đưa ra làm so sánh, vậy dã man chính là tiền kỳ cường đại, còn trí tuệ là hậu kỳ.

Trành tộc cũng như thế, trời cao cho bọn hắn đầu óc cường đại, đồng thời cũng cướp đoạt cơ hội trở nên mạnh mẽ của bọn họ. Tố chất thân thể bọn họ xấp xỉ như Vũ tộc, lại không có năng lực câu thông nguyên năng như Vũ tộc, thiên phú tu hành kém đến có thể sánh ngang cùng Bạo tộc, song lại không có thân thể cường hãn của Bạo tộc, kết quả là chỉ có thể lợi dụng đầu óc mình làm lệ thuộc cho tộc khác, chính vì nguyên nhân đó sau này mới dần dần có tên là Trành tộc.

Sở dĩ có tên như vậy là bởi liên quan đến một tập tính khác của bọn họ.

Đó chính là cao ngạo phát ra từ nội tâm.

Ở trong mắt Trành tộc, hết thảy chủng tộc khác đều là một đám ngu ngốc, ngớ ngẩn, chỉ có vũ lực, không có đầu óc, căn bản không xứng khống chế bọn họ, chính vì nguyên nhân này, bọn họ danh là bộc tộc, lại luôn lén lút làm ra các loại tiểu động tác.

Thường thường, bọn họ đều thành công.

Nhưng người thông minh đến đâu cũng có lúc phạm sai lầm, huống hồ là một chủng tộc, trăm nghìn năm tính toán thì vẫn phải có vài lần thất bại.

Mỗi một lần tính toán thất bại đều sẽ mang đến cho chủng tộc này tai ương ngập đầu, bức cho bọn họ không thể không thay đổi đối tượng nương nhờ.

Chính vì duyên cớ này, Trành tộc trước sau từng làm lệ thuộc cho Áo tộc, Bạo tộc, Vũ tộc, Nhân tộc, thậm chí còn từng làm lệ thuộc của ba bộ tộc đã từng cường đại là Dạ tộc, Mị tộc, Kim tộc, lập trường biến hóa nhiều đến khiến người líu lưỡi. Cái tên Trành tộc cũng từ đó mà ra.

Thông minh, tà tính, bất trung, đó gần như trở thành khắc hoạ chân thực nhất của Trành tộc, đến mức chủng tộc được xưng đệ nhất thông minh này dày vò đến sau cùng mới ngạc nhiên phát hiện mình dày vò không nổi nữa.

Bởi vì không một chủng tộc nào ưa thích bọn họ.

Chủng tộc nào cũng muốn diệt bọn họ.

Kết cục tự nhiên không cần nói cũng biết, cứ vậy, bọn họ bị mai táng trong sông dài lịch sử, tương tự như Áo tộc, trở thành một phần của dòng chảy lịch sử.

Khi Mạt Đặc Lạc Khắc nhắc tới Trành tộc, Tô Trầm và Chư Tiên Dao lập tức hiểu ra.

Gặp qua không quên, thông tuệ kinh người, tà tính tác ác, lại mỗi lần đều biết dừng đúng lúc, làm ác đồng thời không quên đề thăng chính mình, nắm chắc đúng mực... Đây mẹ nó không phải đặc tính của Trành tộc ư?

Lý Đạo Hồng này, tuyệt đối là thu được Hổ Trành Chi Não mới sẽ như vậy.

Khắc này nghe xong lời của Mạt Đặc Lạc Khắc, Chư Tiên Dao mới hiểu thì ra năm đó sau khi Tô Trầm bị mù mới thu được đôi mắt của Áo tộc, có thể nhìn thấu mọi thứ, chẳng trách lại có nhiều khai sáng như vậy.

Nhưng tại sao lão ăn mày lại trước sau cấp cho Tô Trầm, Lý Đạo Hồng Vi Sát Chi Nhãn, Hổ Trành Chi Não? Vấn đề này khiến người nghĩ mãi mà không ra. Hơn nữa lấy thủ đoạn của lão ăn mày, trực tiếp thay ánh mắt, đại não, thủ đoạn vô cùng kỳ diệu, dùng lời của Tô Trầm mà nói thì là, đã “Không phải sức người có thể làm được”.

“Như là trong cõi u minh có một đôi mắt đang nhìn ta.”

Tô Trầm ngửa đầu nhìn lên trời.

“Ngươi cảm thấy tất cả những điều này đều là có tồn tại nào đó đang ngầm thúc đẩy?”

Chư Tiên Dao hỏi.

“Ta không biết. Nhưng ta biết, vận mệnh của ta do ta không do trời!”

Tô Trầm siết chặt nắm tay.

Hắn không biết lão ăn mày kia là là ai, nhưng hắn không dám tạ đối phương, càng sẽ không mặc đối phương sắp đặt. Bất luận đối phương là tồn tại cỡ nào, Tô Trầm chính là Tô Trầm, chỉ có thể đi con đường của riêng mình.

Đương nhiên, điều này cũng khiến hắn tràn đầy hiếu kỳ đối với Lý Đạo Hồng.

Có lẽ từ trên người của Lý Đạo Hồng, hắn có thể tìm ra đáp án mình muốn tìm.

Nếu như thế, giờ ngược lại hắn rất mong ngóng Lý Đạo Hồng đến gây sự, như vậy mới tiện hạ thủ.

Có ý định này, dù không có cơ hội Tô Trầm cũng phải sáng tạo cơ hội cho Lý Đạo Hồng.

Hắn nói với Chư Tiên Dao:

“Các ngươi đi về trước, ta tùy ý đi dạo với Mạt Đặc Lạc Khắc một lát.”

Mạt Đặc Lạc Khắc là khôi lỗi thông tấn, bản thân tự có công năng lưu ảnh. Người Tô Trầm muốn đối phó dù sao cũng là vương tử Liêu Nghiệp, mặc kệ thế nào, đều phải nghĩ cách chiếm được đạo lý, thế nên lưu ảnh là nhất định phải có.

Chư Tiên Dao biết việc này rất quan trọng với Tô Trầm, cũng không tiện ngăn, chỉ nói:

“Tận lực đừng giết hắn.”

“Ta hiểu.”

Tô Trầm gật đầu.

Địa giới Vũ tộc không thể so với nơi khác, nơi đây không có mấy Nhân tộc, động thủ giết người ở chỗ này rất dễ bị người tìm ra.

Chẳng qua không thể giết Lý Đạo Hồng, nhưng không có nghĩa là không thể bắt, vô luận thế nào, Tô Trầm cũng phải tìm được tin tức mình cần.

Cứ thế cáo biệt, Tô Trầm mang theo khôi lỗi thông tấn tiếp tục đi dạo trong chợ, nhìn có vẻ như là đang phụng mệnh chủ nhân tìm mua thứ gì đó.

Chính đang tùy ý đi dạo, đột nhiên một tên Vũ tộc đi tới, nói:

“Nhân loại, khôi lỗi của ngươi rất thú vị, hình như được chế tác mô phỏng lại thời thượng cổ, rất khó tưởng tượng bây giờ còn ai có thể làm ra khôi lỗi phục cổ như vậy. Vừa khéo ta có chút nghiên cứu đối với khôi lỗi, ngươi có thể bán nó cho ta không, để ta nghiên cứu một chút?”

“Xin lỗi, thứ này không bán.”

Tô Trầm lắc đầu nói.

Sắc mặt Vũ tộc kia trầm xuống:

“Nhân loại, nơi này là địa bàn Vũ tộc, tốt nhất ngươi nên hiểu mình đang nói chuyện với ai.”

“Đương nhiên.”

Tô Trầm nhìn nhìn Vũ tộc kia, dứt khoát đi tới, đứng đối diện với hắn, thẳng thừng nói:

“Nghe không rõ à? Ta nói lại cho ngươi lần nữa, không bán!”

Vũ tộc kia không ngờ Tô Trầm lại cứng rắn như thế, tức tối đến độ sắc mặt trắng bệch:

“To gan lắm! Ngươi là thuộc hạ của thương đoàn nào? Ta nhất định phải khiến các ngươi không buôn bán được gì!”

“Nếu ngươi có bản lãnh đó.”

Tô Trầm cười lạnh.

Mẫu trùng đã để Vũ tộc mang về, nhưng Tinh Đàm Kim mà Mẫu trùng cần còn phải nhờ Bình Thiên thành cung cấp.

Không buôn bán được gì? Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng không dám nói lời này.

Càng là tiểu nhân vật, càng là thích khoác lác, Tô Trầm hoàn toàn mặc kệ đối phương, trực tiếp rời đi.

“Muốn chết!”

Vũ tộc kia thấy Tô Trầm không để ý hắn, trong lòng phẫn nộ, giơ tay chộp về phía Tô Trầm.

Tô Trầm phạm vào một sai lầm.

Hắn phán đoán sai tính nhẫn nại của tên Vũ tộc trước mắt.

Bởi vì dưới cái nhìn của hắn, công nhiên động thủ ở khu chợ thế này, lại là tập kích một tên Nhân tộc, rất dễ dẫn đến tranh cãi ngoại giao, đây là tự gây phiền phức, là hành vi mà trí giả không bao giờ làm.

Nhưng tương tự trong Bạo tộc cũng có người thông minh, trong Vũ tộc hiển nhiên cũng không thiếu kẻ lỗ mãng nóng đầu lên là bất chấp hậu quả.

Tên Vũ tộc trước mắt không ngờ lại trực tiếp động thủ, quả thực ngoài dự liệu của hắn.

Đối mặt với trảo kia, Tô Trầm tự nhiên không phải tránh không thoát, chỉ là Lý Đạo Hồng còn chưa giải quyết. Nếu cứ thế giải quyết đối thủ, nhất định sẽ khiến Lý Đạo Hồng và người của hắn cảnh giác.