Chương 1032 Huyết mạch Mộng Giảo
Lời này, Chư Tiên Dao thật sự có chút không hiểu, nhưng mà Tô Trầm cũng không nói sai.
Hắn thật sự để ý chưa bao giờ là các năng lực hắn đã đạt được, mà là từng bước tích lũy ở trong quá trình đạt được những lực lượng này.
Chính cái gọi là tích lũy dày bùng nổ mạnh, Tô Trầm bây giờ, thật ra vẫn ở giai đoạn tích lũy dày, cho nên thành quả ra chậm, nhưng càng đến về sau, thành quả càng nhanh, cũng càng bắt mắt hơn. Mọi người không thấy, lúc trước hắn phá giải cách vô huyết trùng kích vào Diêu Quang thì nửa chết nửa sống, khi phá giải cách trùng kích lên Nhiên Linh lại một lần là xong. Là vì sớm ở trước đó, hắn đã có Vô Cấu Tâm Pháp, Chân Linh Bí Giải, nội tình dày cao tới hơn hai ngàn tinh thần lực.
Nguyên nhân tương tự, bởi vì hắn có cơ sở tinh thần cường đại cùng Vi Sát Chi Nhãn, cùng với Tu Di Chi Khôngtiến thêm một bước, mới có thể quan sát được một tia bí mật không gian đó.
Đối với Tô Trầm, tri thức những năm qua hắn học thật lâu, theo sự lên men dài đằng đẵng, bây giờ mới chính thức bắt đầu hiển lộ ra uy lực.
Một chiêu này trước mắt, chính là biểu hiện cơ bản hắn tích lũy dày bùng nổ mạnh.
Thông qua hình ảnh không gian Tô Trầm vẽ ra xem trên không thương đoàn, có thể nhìn thấy Lý Đạo Hồng và Đông Thanh Minh đánh đang hăng say.
Lý Đạo Hồng là Diêu Quang đỉnh phong, chỉ thiếu một bước có thể đột phá tới Nhiên Linh, hắn chưa tới là vì tinh thần lực của hắn không đủ, mà không phải nguyên lực của hắn không đủ, nếu không hắn đã sớm Nhiên Linh. Đây còn là hoang thú huyết mạch Mộng Giảo của hắn là dễ dàng tăng trưởng tinh thần lực nhất, xem bộ dạng này, nhiều nhất ba năm nữa thì có thể tấn thăng.
Về phần Đông Thanh Minh là ngũ hoàn áo thuật sư. Luận thực lực, hắn ngũ hoàn áo thuật sư này là xa xa đánh không lại Lý Đạo Hồng, nhưng không chịu nổi tiểu tử này có người.
Ba lục hoàn đại áo thuật sư bao vây Đông Thanh Minh, đồng thời đối kháng Lý Đạo Hồng, cứ như vậy còn bị Lý Đạo Hồng đánh cho liên tiếp bại lui, khó đối kháng.
Lý Đạo Hồng càng phát ra lời nói hung hăng: “Đông Thanh Minh, ngươi không phải đối thủ của ta, xem ở trên phần ngươi là quý tộc Vũ tộc ta mới nương tay, bằng không...”
Hắn cũng là làm Hỗn Thế Ma Vương làm quen rồi, có thời gian không giải thích vấn đề mà nói lời hung hăng trước, cho dù hắn nói đúng, Đông Thanh Minh cũng không có tâm tình nghe, mở cổ họng kêu lên: “Các ngươi nhìn ta bị hắn đánh như vậy sao?”
Một đoàn Vũ tộc vây xem nhìn nhau.
Có người kiềm chế không được đang muốn ra tay, lại nghe một thanh âm nói: “Ai cũng không được ra tay, việc này là của hai nhà bọn hắn hai, không quan hệ với Vũ tộc ta.”
Theo thanh âm này, một gã Vũ tộc từ trên trời lao xuống, nhìn qua là biết không phải phàm vũ, khoác một cái chiến bào màu xanh da trời, phấp phới ở không trung, tản mát ra gợn sóng dạng nước, tóc dài màu lam bay bay, có dung mạo cực kỳ anh tuấn, vừa vừ xuất hiện đã đưa tới vô số nữ tử Vũ tộc gào thét.
“Quỳnh Hải tướng quân, là Quỳnh Hải tướng quân!”
“Ba đại trấn thủ Quỳnh Hải Thiên Nhai Nguyên Quang Chiến Bảo? Không ngờ còn là đại soái ca.” Tô Trầm nhìn cười nói.
Quỳnh Hải Thiên Nhai ở Vũ tộc coi như một vị danh tướng, bản thân là bát hoàn áo thuật sư lại còn kiêm thất phẩm Phi Vũ tướng.
Phi Vũ tướng này xem như hệ thống hướng vũ lực Vũ tộc tự phong, dùng để bù lại khuyết điểm thân thể không đủ của Vũ tộc. Nhưng thân thể thất phẩm Phi Vũ tướng của bọn họ sẽ không mạnh hơn so với một Nhân tộc Phí Huyết cảnh bao nhiêu.
Nhưng đối với Vũ tộc mà nói, coi như là thân thể đủ tư cách rồi, ít nhất ở chiến trường sẽ không để người ta giết chết trong một chiêu.
Thời khắc này Quỳnh Hải Thiên Nhai vừa xuất hiện, toàn trường hoan hô, ngay cả đánh nhau cũng không có bao nhiêu người nhìn nữa.
Ngược lại là hai đám người nhân vũ đang chiến đấu, trong lòng cùng nhau lẩm bẩm, đại trấn thủ của ngươi đi ra rồi, chúng ta rốt cuộc là đánh hay là không đánh?
Chưa có mệnh lệnh, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục đánh.
Đông Thanh Minh vừa thấy là Quỳnh Hải Thiên Nhai tới, tức giận mắng to: “Thiên Nhai chết tiết, ta đã biết là ngươi, lại là ngươi, luôn đối nghịch với ta!”
Quỳnh Hải Thiên Nhai hừ lạnh: “Ngươi chưa trải qua cho phép, tự tiện xông vào thương đoàn Nhân tộc, đã là tội lớn, còn dám kích động toàn tộc giúp ngươi? Ta bây giờ không cho mọi người ra tay, chiến đấu giữa ngươi và lục vương tử chính là việc của hai người các ngươi, không ảnh hưởng việc của hai nước, tội danh không đến mức nhiều phá hư bang giao, cái này cũng chưa tính là giúp ngươi?”
Hắn đem ý nghĩ của mình thoải mái nói ra như vậy, mọi người nghe đều không biết nói gì, nhưng không thể nói là không đúng.
Thậm chí Lý Đạo Hồng cũng nói một câu: “Quỳnh Hải trấn thủ nói đúng, đây là ân oán tư nhân của ta với Đông Thanh Minh, không quan hệ với bang giao!”
Hắn dù sao là kẻ chiếm ưu thế, tự nhiên vui vẻ đem tình thế khống chế ở trên ân oán cá nhân, dù sao hắn có lăn lộn nữa cũng sẽ không phá hư bang giao, đó là căn bản cho hắn sống yên phận phát tài.
Đông Thanh Minh bĩu môi: “Ngươi cho rằng ngươi thế này đã thắng sao? Ta cũng có...”
Hắn còn chưa dứt lời, Lý Đạo Hồng đã nói: “Ta đương nhiên sẽ không thắng, không bằng trận này coi như đánh ngang tay, thế nào?”
Lời này vừa ra, mọi người đều ngẩn người.
Chỉ có Tô Trầm hiểu ý hắn, cười nói: “Có chút ý tứ.”
Chư Tiên Dao hỏi: “Nói như thế nào?”
Tô Trầm trả lời: “Lý Đạo Hồng quả nhiên có chút tài năng, hắn biết rõ cho dù ở đây thắng Đông Thanh Minh cũng không có ý tứ gì, ngược lại có thể bởi vậy đắc tội một lượng lớn Vũ tộc. Người này tuy kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng ở trên chính sự vẫn xử lý rất rõ ràng.”
“Nhưng hắn trước đó không phải vẫn xúc động ra tay sao?”
“Đó là bởi vì có người đập cửa nhà của hắn, tương đương với tát vào mặt hắn, giảm thể diện hắn. Nhưng bây giờ hắn ở trước công chúng lực áp Đông Thanh Minh, đã thắng lại được thể diện. Lúc này lại đề xuất thế hoà, cũng coi như cho đối phương một cái bậc thang. Nhưng đáng tiếc...”
Lý Đạo Hồng quả thực tính kế rất khá, nhưng đáng tiếc hắn vẫn không đủ hiểu biết Đông Thanh Minh.
Hắn ở dưới tình huống áp chế Đông Thanh Minh cầu hòa, tự cảm thấy thắng được thể diện, thắng được phong độ, nhưng đối với Đông Thanh Minh mà nói, chẳng khác nào trận chưa thua, mặt mũi phong độ đều mất hết.
Đây cũng là điều Đông Thanh Minh không thể nhẫn nhịn.
Cho nên đối với cành oliu của Lý Đạo Hồng, Đông Thanh Minh đáp lại: “Đi mẹ ngươi, lão tử cần ngươi thả? Cho dù muốn đánh hòa, cũng phải là sau khi lão tử chiếm thượng phong. Cự ma, đi ra cho ta!”
Theo tiếng hô của hắn, một con rối kim loại thật lớn tự nhiên xuất hiện trên không trung.
Con rối này cao tới mười hai trượng, sau lưng cũng mọc một đôi cánh chim kim loại, nhưng thật sự chống đỡ nó lên vẫn là nguyên trận bên trong, cánh chim không phải phụ trợ phi hành, mà là dùng để công kích.
Con rối này vừa xuất hiện, đã lao về phía Lý Đạo Hồng, đấm ra một phát, không khí liền dập dờn ra từng vòng sóng gợn. Người ngoài chỉ cảm thấy khí thế mênh mông, rơi vào trong mắt Tô Trầm, một quyền này lại đã đạt tới mức độ xúc động không gian.