Chương 1031 Ly gián (2)
“Như thế nào? Tử Cách hắn đã chết?” Lý Đạo Hồng ngẩn ra.
Một khắc đó Tử Cách chết, hắn cảm ứng được đối phương tử vong, đây là phương pháp khống chếcủa hắn đối với tử sĩ dưới trướng.
Tuy nói tử sĩ vốn là dùng để chết, nhưng chết cũng phải chết có giá trị.
Đánh chết một hạ nhân nho nhỏ, sao có thể đem mạng của mình cũng đặt vào?
Cho dù là đầu óc được xưng thông minh nhất kia của Lý Đạo Hồng cũng không hiểu nổi.
“Đi, tra xem chuyện là thế nào!”Lý Đạo Hồng hạ lệnh.
Lại một tử sĩ đã đi ra ngoài.
Nhưng chỉ qua non nửa canh giờ, Lý Đạo Hồng liền cảm giác được, tử sĩ thứ hai mình phái ra cũng đã chết.
Việc này trở nên không đúng.
Lý Đạo Hồng cảnh giác thấy không đúng, đang lúc hắn tính tự mình đi xem động tĩnh, Đông Thanh gia tộc lại đã đánh tới tận cửa.
Ầm!
Trong chấn động vang kịch liệt, cửa chính vỡ vụn, một đám Vũ tộc đã hùng hổ lao tới.
Tình huống gì vậy?
Một đám người đều ngẩn ra.
Một gã Vũ tộc đã ném ra hai cái xác: “Đây là người của các ngươi hả?”
“Đúng vậy.” Có người ngây ngốc tiếp một câu.
Được, chỉ chờ câu này của ngươi.
Vậy còn chờ cái gì?
“Đập!” Có gã Vũ tộc đã hô lên.
Cuối cùng còn tương đối khắc chế, nói là đập, không phải giết, không dám có ý tứ giết sạch. Cho dù như vậy, ‘Vù vù vù’ một đoàn Vũ tộc xông lên, hướng thương đoàn nhân tộc đánh nhau to, khung cảnh cũng đủ kinh người.
Lý Đạo Hồng tức giận.
Hắn biết khẳng định là Tử Cách chếtcó vấn đề, lấy trí tuệ của hắn sao có thể không nghĩ ra, phương diện này có thể hiểu lầm, cũng có thể có ly gián, phải nhanh chóng bình ổn thị phi, giải thích rõ ràng.
Nhưng Lý Đạo Hồng hắn là người thế nào chứ?
Vương tử Liêu Nghiệp, đại đô Ma Tinh, phóng mắt trong Liêu Nghiệpquốc, trên đến quốc chủ dưới tới quần thần, không có một ai nhìn hắn mà không đau đầu sợ hãi.
Từ ngày hắn khôi phục thanh minh trở đi, hắn đã thề chỉ có hắn có thể ức hiếp người ta, không ai có thể bắt nạt hắn!
Hiện tại một đám Vũ tộc cũng dám cậy thế bắt nạt đến trên đầu hắn, thực không đem Lý Đạo Hồng hắn coi ra gì sao?
Hiểu lầm cũng được, ly gián cũng tốt, đám Vũ tộc này không hỏi thị phi đã đánh tới tận cửa, sai trước, giết sạch bọn họ cũng không sợ.
Cho nên...
Giết cho đã nghiền trước đã!
Ý niệm xoay chuyển ngàn lần, trong lòng khẽ xoay chuyển.
Khi tâm tư chuyển động, Lý Đạo Hồng đã ra tay.
Hắn thân là Liêu Nghiệp vương tử, hoang thú huyết mạch, thực lực tự nhiên không thấp, cường giả bên cạnh cũng không ít, thời khắc này vừa ra tay, độ dữ dội của chiến đấu tăng lên thẳng tắp. Các áo thuật sư tu vi ở tam hoàn trở xuống, hết thảy là một đòn chết ngay, cho dù là tứ hoàn áo thuật sư đối mặt hắn, cũng chỉ có nước ôm nhau phòng thủ. Muốn dựa vào nhiều người, dưới trướng Lý Đạo Hồng cũng có người, cường giả cũng không ít.
Vì thế chi Vũ tộc tìm tới cửa này lập tức bị giết tan tác.
Lần này vấn đề lớn rồi.
Thật ra Đông Thanh Minh ở sau khi phát hiện trộm đi con rối của hắn là Nhân tộc, liền ý thức được có thể là Nhân tộc lúc trước bị mình dùng sức mạnh ép mua trộm đồvề, cho nên ở sau khi nhìn thấy cái xác không phải, hắn cũng không ngốc, biết phái thủ hạ đi hỏi dò trước một chút, sau khi biết là thủ hạ của Lý Đạo Hồng, cảm thấy việc này có kỳ quái, chưa từng thấy bên cạnh Lý Đạo Hồng có người này mà? Lưu ý chút, phái người thăm dò trước.
Nhưng hắn làm việc luôn luôn tùy tiện, hoàn toàn không cóphong phạm Vũ tộc, phái thủ hạ làm việc cũng không nói rõ. Thủ hạ của hắn cũng phong cách như hắn, chủ tử đã lên tiếng, vậy khẳng định là cần dạy dỗ, vì thế trực tiếp lao tới khí thế hùng hổ muốn diệt đối phương.
Không nghĩ tới đụng phải thứ dữ, mình bị diệt đoàn trước.
Cuối cùng Lý Đạo Hồng cũng khắc chế, hơn ba mươi người tới, chỉ giết sáu bảy người, đánh bị thương nặng mười bảy mười tám người, còn lại số ít chạy thoát trở về.
Lần này Đông Thanh Minhđã nổi nóng.
Đông Thanh gia tộc xưa nay là hắn đi ngang, có đụng phải ai ngang hơn hắn. Liêu Nghiệp vương tử ngươi không tồi, địa vị cao hơn ta một chút, nhưng ngươi tốt xấu là ở trên địa bàn Vũ tộc nhỉ? Là ở trong Nguyên Quang Chiến Bảo ngươi cũng dám ngang với ta?
Nghĩ tới đây, Đông Thanh Minh trực tiếp bắt đầu kéo Vũ tộc tới gây sự —— nói tới, tên con ông cháu chavô liêm sỉ như thế nào nữa, cũng luôn có một đám hồ bằng cẩu hữu.
Kết quả trên đường cái một đoàn Vũ tộc ầm ầm bay qua, hướng thẳng về phía thương đoàn Nhân tộc.
Nhân Vũ hai tộc quan hệ vốn đã không tốt, mấy thương đoàn ít ỏi này cũng không có nghĩa là bọn họ quan hệ hòa thuận, chỉ đại biểu mọi người đều có chỗ cần tới đối phương, giữ lại một chút điểm mấu chốt, trao đổi vật dụng cần thiết ý tứ như vậy.
Cho nên vừa thấy có Vũ tộc đi qua tìm Nhân tộc gây sự, mọi người đều nổi hứng, cùng nhau chạy qua.
Nói tới xem náo nhiệt, đây là thiên phú ưu thế chủng tộc của Vũ tộc.
Trời sinh biết bay!
‘Phốc phốc phốc’ sau lưng sinh ra hai cánh, chỉ quạt một cái như vậy đã bay lên, muốn xem ai mà không xem được chứ?
Truy tung 3D chính là có ưu thế như vậy, cho dù có cảnh giới chênh lệch cũng vô dụng.
Vì thế trong nháy mắt, thương đoàn của Lý Đạo Hồng cứ như vậy bị ngàn vạn Vũ tộc vây xem.
Bọn họ cũng không nghĩ thế nào cả, chỉ là muốn xem xem Nhị Lăng Tử (tên ngốc) của Đông Thanh gia và Hỗn Thế Ma Vươngcủa Lý gia, rốt cuộc tên nào cứng hơn chút.
Nhưng bọn họ vây xem như vậy, Đông Thanh Minhvà Lý Đạo Hồng lập tức cảm thấy không thể xuống đài được nữa.
Một khắc hai bên gặp gỡ, ‘vù vù vù’ vô số ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm, chống đỡáp lực thật lớn từ việc vây xem, Đông Thanh Minh vốn muốn nói “Có phải người của ngươi trộm con rối của ta hay không”, nhưng nghĩ qua lời này có chút yếu thế, chuyển sang nói: “Dám giết người của ta, lá gan không nhỏ. Lên cho ta!”
Được, trực tiếp đánh nhau luôn.
Cho dù là Tô Trầm cũng không ngờ hắn tùy tay bày ra một lần kế ly gián sẽ dẫn phát hiệu quả tốt như vậy, đến nỗi khi hắn thông qua không gian cảm ứng nhìn thấy một màn đang trình diễn, cũng có chút ngây ngốc.
“Ồ, đánh thật náo nhiệt.” Tô Trầm tùy tay gạt đi không gian một cái, không trung bỗng xuất hiện một hình ảnh, chính là hình ảnh đại chiến trên không thương đoàn Nhân tộc, cũng tiện cho Chư Tiên Dao xem rõ ràng.
“Ồ, năng lực này không tệ? Huynh làm sao nắm giữ được?” Chư Tiên Dao hỏi.
“Nắm giữ quy luật, lại nắm giữ pháp môn, muội sẽ biết ngay.” Tô Trầm thuận miệng nói.
“Quy luật ta biết, huynh vừa rồi nói, lĩnh ngộ lúc giết tên tử sĩ kia, pháp môn huynh chung quy không thể lĩnh ngộ ngay lúc này chứ?” Chư Tiên Dao vừa xem chiến đấu trên bầu trời vừa khó hiểu hỏi.
“Vậy là muội ngốc, chính cái gọi là nhất pháp thông, vạn pháp thông. Ta dùng thật ra chính là pháp mônhư không thành ảnh, chẳng qua mượn dùng một chút quy luật không gian kia, liên thông đến mảng không vực ta nhìn thấy, liền hình thành hình ảnh cách không gian hiện tại. Ài, nói với muội cũng không nói rõ được. Tóm lại, muội chỉ cần biết nam nhân của muội mấy chục năm qua nghiên cứu, thật sự sở hữu không phải các năng lực đã thành hình, mà là những thứ chưa thành hình.”