← Quay lại trang sách

Chương 1036 Hỗn Độn Yêu Tháp (2)

Đến dịch quán, Chư Tiên Dao tìm thời cơ không có ai, nói với Tô Trầm: “Chàng tính đi qua như thế nào? Biến ảo tướng mạo?”

Tô Trầm lắc đầu: “Căn bản không có khả năng này, nơi này không phải là địa phương khác, là Hỗn Độn Yêu Tháp, chỗ Vũ tộc phòng ngự nghiêm mật nhất, muốn nói không có thủ đoạn nhìn thấu phép huyễn hình, ta tuyệt đối không tin. Ta dám khẳng định, cửa ra vào mỗi một tầng tháp này, chỉ sợ đều bố trí nguyên trận, nguyên khí hoặc là nguyên sĩ có thể nhìn thấu phép biến hóa, cho dù nàng nghĩ cách qua một cửa, về sau cũng còn có cửa ải lấy hàng trăm để tính, hơn nữa càng đến phía sau, thăm dò lại càng nghiêm mật, căn bản không thể hóa giải.”

Chư Tiên Dao nhụt chí: “Vậy không phải là nói không có khả năng nữa.”

“Quả thực không có khả năng!” Tô Trầm nghiêm mặt trả lời.

“Vậy chàng còn nói muốn đi.”

Tô Trầm nở nụ cười: “Ta là nói muốn đi xem chút, nhưng chưa nói muốn dùng phương thức này để đi mà.”

“Vậy còn có biện pháp nào?” Chư Tiên Dao nghi hoặc mở to mắt, ngập nước rất mê người.

Tô Trầm thấy vẻ mặt tò mò ngây thơ của nàng rất đáng yêu, kiềm chế không được ôm hôn một cái, nói: “Đơn giản, từ bên ngoài đi xuống không phải xong.”

Từ bên ngoài đi xuống!

Phương pháp của Tô Trầm đơn giản trực tiếp.

Vũ tộc ngươi quản được bên trong, còn quản được bên ngoài sao?

Chư Tiên Dao bị cách nghĩ lớn mật của Tô Trầm dọa ngây ra, nói chuyện cũng trở lên lắp bắp: “Đi... Đi... Bên... Bên ngoài? Chàng... Chàng... Chàng điên rồi? Cùng hoang thú... Mặt đối mặt?”

Đi bên ngoài là rất đơn giản, ra bên ngoài nhảy, bay rồi bay là tới trên đầu hoang thú.

Nhưng đó là hoang thú! Ở trước mặt hoang thú, nhân loại chỉ giống như một con kiến!

Tô Trầm thế mà muốn trực tiếp đi mặt đối mặt với nó, ngươi có biết đó là kết quả gì không?

“Ta biết chứ, nhưng nó không phải đã mất trí, lâm vào hỗn độn sao?” Tô Trầm nói.

“Cho dù lâm vào hỗn độn, cũng vẫn sống. Nó tùy tiện hắt xì cũng có thể phun chết chàng đúng không?” Chư Tiên Dao nói.

“Điều kiện tiên quyết là nó biết hắt xì.”

“Chàng làm sao biết nó không biết?”

“Bởi vì ta nhìn thấy phía dưới cũng có Vũ tộc đang thủ hộ.” Tô Trầm trả lời.

Phía dưới cũng có Vũ tộc!

Đây là điều Tô Trầm nhìn thấy.

Không nhiều, nhưng quả thực có.

Có thì tốt!

Có liền ý nghĩa hoang thú có thể tiếp cận, không nhiều ý nghĩa phiêu lưu quả thực tồn tại.

“Đã có Vũ tộc, vậy chàng đi xuống cũng sẽ bị phát hiện.”

“Không có vấn đề, bởi vì Vũ tộc chưa chắc sẽ để ý ta tới gần. Chỉ cần chỉ là từ bên ngoài nhìn nó mà nói, cũng sẽ không tiết lộ bí mật gì cả... Đương nhiên, bọn họ không biết ta là ngoại lệ.” Tô Trầm mỉm cười.

Hôm nay Vi Sát Chi Nhãn của hắn đã tăng lên tới trình độ khá mạnh, cho dù là Áo tộc cấp cao năm đó cũng chưa chắc có hiệu quả như hắn, lại thêm nắm giữ không gian cảm ứng, chỉ cần để hắn tới gần hoang thú kia, hắn có thể nhìn thấy tuyệt đối nhiều hơn so với Vũ tộc tưởng tượng.

“Vậy nếu bọn họ như vậy cũng không đồng ý thì sao?”

“Chung quy sẽ có chút phiền phức cần giải quyết, lại khẳng định tốt hơn nhiều so với ở trong này vượt ải từng tầng một.”

“... Được rồi, nhưng ta cũng muốn đi.” Chư Tiên Dao rốt cuộc nhả ra.

“Nàng vẫn là quên đi.”

“Còn dám nói không có việc gì?” Chư Tiên Dao lập tức chỉ vào cái mũi Tô Trầm quát hỏi.

Tô Trầm cười khổ: “Ta có Bạch Tháp Chiết Dược.”

“Hừ, Bạch Tháp Chiết Dược của chàng tuy tốt, lại chủ yếu là sở trường phát động có tính liên tục, khoảng cách nhảy lại không được tốt.” Chư Tiên Dao khoanh tay khinh thường nói.

Cái này thì đúng, Bạch Tháp Chiết Dược chung quy không lấy khoảng cách sở trường, cho dù là đỉnh cấp, khoảng cách cũng có hạn. Chính bởi vậy Tô Trầm khi sử dụng thường xuyên đều là liên tục nhảy, liên tục nhảy tuy rất sướng, nhưng gánh nặng mang đến cũng nặng. Cho nên Bạch Tháp Chiết Dược chỗ cường thế luôn là vận dụng để chiến đấu mà không phải đi đường khoảng cách dài.

Thân là hoang thú, phạm vi công kích khẳng định là rất rộng, Tô Trầm nếu muốn dùng Bạch Tháp Chiết Dược nhảy ra khỏi phạm vi công kích của nó, khả năng thực sự không lớn.

“Đó là trước kia.” Tô Trầm cười tủm tỉm nói.

“Hả?” Chư Tiên Dao ngẩn người.

Chỉ thấy thân hình Tô Trầm chợt lóe, thế mà trực tiếp xuất hiện ở ngoài ngàn mét.

Nhảy khoảng cách ba trăm trượng, Chư Tiên Dao cũng bị dọa giật mình: “Sao có thể xa như vậy?”

Ngay sau đó Tô Trầm đã nhảy về, vệt đỏ ửng trên mặt chợt lóe qua.

Quả nhiên cho dù nhảy đến khoảng cách xa như thế, Tô Trầm vẫn có thể liên tục sử dụng, chẳng qua gánh nặng rõ ràng vẫn lớn.

Tô Trầm đã nói: “Đây là chỗ tốt của lĩnh ngộ bí mật không gian.”

Sau khi lĩnh ngộ bí mật không gian, Tô Trầm đối với kết cấu của toàn bộ không gian đều có lý giải khắc sâu, dưới tình huống như vậy thi triển Bạch Tháp Chiết Dược như cá gặp nước, hiệu quả gấp bội. Tuy nói điều này khiến hắn thi triển gánh nặng cũng có tăng lên, nhưng nếu nói khoảng cách tăng lên gấp mười, vậy gánh nặng chỉ tăng lên gấp đôi, đối chiếu chi phí hiệu quả thật sự là quá có lãi. Với lại ở trên vấn đề chạy trốn, có khi cái này cũng không thể tính.

Tô Trầm bây giờ cách xa ngàn mét còn chỉ là khởi đầu, hắn có thể cảm giác được, theo thời gian trôi đi, mình lý giải sâu sắc thêm đối với không gian chi đạo, hiệu quả Bạch Tháp Chiết Dược của mình còn có thể tiến một bước tăng lên.

Đây mới là nắm chắc lớn nhất hắn bây giờ có gan xuống phía dưới.

“Ta trước mắt xa nhất có thể nhảy ra khoảng năm trăm trượng, nhưng nếu dẫn theo nàng, vậy chỉ có thể nhảy ra trăm trượng, khác biệt quá lớn, cho nên nàng nói nàng muốn đi xuống hay không?”

Nghe được lời này, lời nói đi theo của Chư Tiên Dao dù như thế nào cũng nói không nên lời.

“Nhưng nàng cũng đừng lo, có Mạt Đặc Lạc Khắc, điều ta thấy, nàng cũng đều sẽ nhìn thấy.” Tô Trầm cười nói: “Làm con rối thông tin đỉnh cao nhất của đế quốc trước kia, đây chính là bản lãnh giữ nhà của nó.”

Dùng xong bữa tối, Tô Trầm đã đi xuống.

Quang minh chính đại bay xuống như vậy, như một làn khói mỏng.

Con hoang thú đó còn đang xoay vòng, bước chân thật lớn tần suất di động cũng không nhanh, nhưng mỗi một bước bước ra đều xa nghìn trượng.

Điều này đối với các Vũ tộc ở bên dưới trông coi nó là nan đề lớn, bởi vì bọn họ theo không kịp tốc độ của hoang thú.

Phương pháp giải quyết vấn đề này rất đơn giản.

Vũ tộc cũng không di động theo, mà là mỗi cách một khu vực liền bố trí một ít binh sĩ. Dù sao bọn họ cần đề phòng cũng không phải hoang thú, mà là các đối thủ dị tộc bụng dạ khó lường.

Bọn họ cũng không lo bị hoang thú va vào, bởi vì hoang thú di động là cực kỳ có quy luật, nó luôn hướng tới một phương hướng cố định di động, bước ra mỗi một bước đều không sai chút nào, bước ra mỗi số bước nhất định sẽ hơi điều chỉnh một chút phương hướng. Chính bởi vậy, đất bị nó bước qua hình thành một vòng tròn phi thường hoàn chỉnh.

Từng cái dấu chân in rõ ràng ở trên mặt đất, nhiều lại cũng không hỗn độn.

Hoang thú lâm vào trong hỗn độn là không có khả năng đi ra bước chân chỉnh tề như thế, cho nên đây hẳn là Vũ tộc đang khống chế nó.