← Quay lại trang sách

Chương 1037 Tiềm hành

Chỉ là không biết vì sao, Vũ tộc không khống chế nó dừng lại.

Là không thể? Hay là không muốn?

Tô Trầm không biết.

Bây giờ vấn đề là hắn cần như thế nào để tới gần con hoang thú kia.

Tô Trầm tính trực tiếp thử.

Đúng vậy, cứ như vậy đi qua, xem xem Vũ tộc phản ứng như thế nào.

Hắn rất nhanh bay đến phía dưới, quả nhiên hai binh sĩ Vũ tộc bay tới, cản đường hắn: “Phía dưới không thể tiếp cận, nhân loại, về nơi ngươi nên đi.”

Tô Trầm nhìn hoang thú phía dưới.

Nơi này cách hoang thú đã rất gần, cho nên đã thấy không rõ toàn cảnh của nó, chỉ có thể nhìn thấy một mảng da cứng rắn như chất sừng liên miên như núi, rõ ràng chỉ là mặt ngoài làn da, lại bởi nó to lớn mà hình thành từng cái gai nhọn mọc ngược, lại như dãy núi đang thong thả di động.

“Ta chỉ là muốn chiêm ngưỡng một chút phong thái hoang thú. Các vị sẽ không cho rằng, ta có thể tạo thành tổn hại gì đối với nó chứ?” Tô Trầm nói.

Nghe được lời này, binh sĩ Vũ tộc cùng nhau cười lạnh.

Bọn họ đương nhiên không cho rằng Tô Trầm có thể làm tới mức đó, lấy sức một người ai cũng không có khả năng làm được.

Nhân tộc năm đó giết chín đại hoang thú, một lần nào không phải tập hợp sức các tộc, hàng trăm Hoàng Cực cảnh, hàng ngàn Hóa Ý cảnh, hàng vạn Nhiên Linh cảnh liên thủ mới làm được?

Một tên Diêu Quang nho nhỏ, muốn sinh ra uy hiếp đối với hoang thú, căn bản là không có khả năng.

Chính bởi vậy, phòng ngự bên ngoài con rùa khổng lồ này cũng là yếu nhất, trên trình độ nào đó càng giống một loại nghi thức hơn.

Đáng tiếc cho dù như vậy, Vũ tộc cũng vẫn không thể đồng ý Tô Trầm đi qua.

Một binh sĩ Vũ tộc nói: “Dị tộc, ngươi không cùng chủng tộc ta, không thể tới gần. Muốn xem, thì ở nơi này xem, đây là biên giới lớn nhất chúng ta có thể cho phép.”

“Như vậy sao...” Tô Trầm trầm ngâm một phen, gật đầu nói: “Được!”

Hắn cũng không phản đối, cứ như vậy lơ lửng ở không trung nhìn con thú khổng lồ ầm ầm bước đi phía dưới.

Nhưng âm thầm, Tô Trầm đã nhẹ nhàng lấy ra một cái bình, trong bình đổ ra chất lỏng đỏ tươi nhỏ xuống phía dưới, cứ như vậy rơi trên đầu con rùa khổng lồ kia, đám Vũ tộc kia ai cũng chưa chú ý tới điểm ấy, về phần hoang thú càng hoàn toàn không có cảm giác.

Máu tươi sau khi rơi xuống, lăn lộn vài cái, rất nhanh một hình người từ trong máu ngưng tụ ra, chính là phân thân Tô Trầm.

Bởi vì hoang thú này đầu to như núi, ngay cả tầng chất sừng ở đầu cũng như dãy núi chập trùng, cho nên phân thân này xuất hiện ở đỉnh đầu hoang thú, như một người xuất hiện ở trong núi, căn bản không thể nào khiến các binh sĩ Vũ tộc kia nhìn thấy.

Nhưng còn chưa đợi phân thân này làm gì, Tô Trầm liền cảm thấy một áp lực cực lớn chợt ập tới.

Sau đó ‘Ầm’ một cái, phân thân Tô Trầm đã hoàn toàn tan vỡ, một lần nữa hóa thành hư ảo.

Lực lượng thật mạnh!

Trong lòng Tô Trầm kinh hãi.

Hắn biết đây không phải hoang thú kia cố ý diệt hắn, chỉ là thực lực nó quá mức cường hãn, cho dù là một lần hít thở, trong lúc vô ý phóng thích uy áp, cũng không phải một phân thân của hắn có thể thừa nhận, cho nên bị đánh thành phấn ngay lập tức.

Trách không được đám binh sĩ Vũ tộc này chỉ dám nhìn xa xa, sinh vật cường hãn như thế, trừ phi là trên Diêu Quang, nếu không ngay cả tư cách đáp lại ở trên người nó cũng không có.

Bản thể Tô Trầm đến hẳn là có thể chống đỡ được uy áp này.

Xem ra, vẫn là bản thể đến mới được.

Nghĩ đến đây, Tô Trầm lại đổ một mảng giọt máu, lần này lại không phải trực tiếp biến ảo, mà là chỉ phương xa: “Nhìn nơi đó!”

Hai binh sĩ Vũ tộc đồng thời theo phương hướng Tô Trầm chỉ tay nhìn lại, lại phát hiện không có gì cả. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tô Trầm đứng yên lành ở nơi đó, nghi hoặc hỏi: “Nhìn cái gì?”

Tô Trầm nhún vai: “Không có gì, chỉ là cảm thấy nơi này phong cảnh đẹp quá.”

Hai binh sĩ Vũ tộc trừng mắt với hắn một cái, ai cũng chưa ý thức được, Tô Trầm đứng ở trước mặt bọn họ đã bị đổi.

Đỉnh đầu hoang thú.

Bóng người Tô Trầm chợt lóe mà xuất hiện.

Đứng ở trên đầu hoang thú kia, Tô Trầm liền cảm thấy một áp lực thật lớn như núi ép tới.

Dưới áp lực nặng này, Tô Trầm ngay cả bước đi cũng cảm giác khó khăn, càng không nói đến chiến đấu.

Nhưng càng là như thế, Tô Trầm ngược lại càng cảm thấy hưng phấn.

Hoang thú đó!

Đây chính là hoang thú!

Có thể đứng ở đỉnh đầu hoang thú, thật sự là chuyện làm người ta nghĩ thôi cũng cảm thấy kích động.

Nhưng với Tô Trầm mà nói, đây hiển nhiên còn chỉ là khởi đầu.

Thời khắc này Tô Trầm nhìn thoáng qua phía sau, chỗ Hỗn Độn Yêu Tháp nối với hoang thú, nền tháp to lớn khảm sâu vào trong cơ thể hoang thú, vô số binh sĩ Vũ tộc gác bốn phía. Nhắm chừng bên trong không thiếu áo thuật sư cường đại.

Nhưng cho dù như vậy, Tô Trầm vẫn muốn thử tiến vào nền tháp.

Bởi vì Thúy Vũ Không Ngân, Tô Trầm không muốn ở nơi này bại lộ bí mật hóa hình của mình, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là sử dụng cách ẩn nấp.

Thân thể lặng yên không một tiếng động rơi vào bóng tối, Tô Trầm từng bước một tới gần nền tháp.

Hỗn Độn Yêu Tháp hai mươi tám mặt, mỗi mặt đều treo một tấm gương đồng, gương đồng sẽ ở dưới nguyên trận điều khiển tự phát chuyển động, bắn ra từng cột sáng quét tới quét lui.

Tô Trầm biết, đây khẳng định là nguyên khí Vũ tộc dùng để nhìn thấu hư ảo, nếu để ánh sáng này quét trúng, hắc ám ẩn nấp của mình quá nửa là không giấu được.

Nhưng chỉ cần tránh thoát cột sáng này, hẳn là không có vấn đề nữa.

Nhưng nghĩ chút lại cảm thấy không đúng, ánh sáng những tấm gương đồng này quá mức rõ ràng, rất dễ dàng sẽ bị phát hiện nhằm vào. Lấy trí tuệ của Vũ tộc, bố trí sao có thể đơn giản như thế? Chỉ sợ đây là bề ngoài, trong bóng tối còn có thủ đoạn khác. Nếu là có người lẻn tới, lấy phương thức tránh né ánh sáng gương đồng lẻn vào, chỉ sợ ở trong góc chết ánh sáng gương đồng không quét đến, mới là cạm bẫy thật sự.

Nghĩ đến đây, Tô Trầm dừng đi tới, mà là cố ý chế tạo một phân thân, cũng lấy thuật ẩn nấp lẻn đi, xuyên qua nhảy lên giữa những cột sáng.

Phân thân linh hoạt nhanh chóng tiến lên ở giữa cột sáng, dọc đường cũng không có việc gì, mắt thấy dần dần tới gần, đúng lúc này, chợt thấy một cột sáng lóa mắt xuất hiện, cũng không thấy động tĩnh gì, ‘Soạt’ đem phân thân cắt thành hai nửa.

Ánh mắt Tô Trầm co rút lại một phen.

Cửu hoàn áo thuật, lưỡi đao không gian.

Che giấu trong hư không vô hình, trực tiếp từ tầng diện không gian phát động công kích, áo thuật cường đại hệ không gian căn bản không thể ngăn cản.

Vũ tộc phòng ngự quả nhiên sắc bén.

Hai binh sĩ Vũ tộc từ trong tháp bay ra, thấy không có phát hiện gì, nói: “Có thể lại là chạm lầm, gần đây luôn không quá ổn định.”

“Không có cách nào cả, lực lượng hỗn độn quá mạnh, bất cứ nguyên trận nào cũng khó duy trì.”

Hai gã Vũ tộc nói xong, lại bay trở về.

Nhìn bọn họ rời đi, Tô Trầm lâm vào trong trầm ngâm.

Từ nơi này đến móng tháp, ước chừng sáu trăm trượng, nói cách khác chỉ cần Tô Trầm tiến lên thêm một trăm trượng khoảng cách, thì có thể trực tiếp nhảy vọt vào trong tháp.