Chương 1043 Liệp Phong Đạo (Thượng) (2)
Vì thế khuôn mặt đó liền phát ra tiếng thét chói tai phẫn nộ: “Đừng cắt ta! Đừng cắt ta!”
Mạt Đặc Lạc Khắc coi như không thấy: “Đã xảy ra chuyện.”
Tô Trầm cắt xuống, đem cái mũi khuôn mặt thịt cắt mất một khối, vì thế cục thịt vặn vẹo càng thêm kịch liệt.
“Nói.” Giọng Tô Trầm luôn lạnh nhạt.
“Liệp Phong Đạo đến đây.”
Tay Tô Trầm dừng lại.
Liệp Phong Đạo là một toán cướp trong lãnh thổ Vũ tộc.
Bọn họ cũng là Vũ tộc, lại là một lực lượng từ trong Vũ tộc phân liệt ra, ở trong lãnh thổ Vũ tộc di chuyển đi săn, đánh cướp khắp nơi, bởi nó qua lại như gió, do đó được xưng là Liệp Phong Đạo.
Đối với Vũ tộc lấy đoàn kết trứ danh mà nói, sự tồn tại của Liệp Phong Đạo là cực kỳ hiếm thấy, giống vết bớt trên mặt soái ca, rõ ràng, lại khiến người ta chú ý như vậy. Chính bởi thế, mọi người từng một thời gian hoài nghi, Liệp Phong Đạo thật ra là một đội ngũ Vũ tộc cố ý nuôi dưỡng, chuyên môn dùng để làm một số chuyện không thể lộ ra với người ta, dùng để gánh tiếng xấu.
Ví dụ như thương đoàn nào đó không thích hợp Vũ tộc ra mặt đối phó, ví dụ như lần ám sát nào đó không thể lộ ngoài ánh sáng, ví dụ như một lần cướp bóc không lịch sự... Vân vân, các việc bẩn thỉu như thế, dù sao cũng phải có người làm.
Liệp Phong Đạo thật ra là như vậy, nếu không khó để giải thích bọn họ vì sao có thể tồn tại đến nay ở Vũ tộc.
Thật ra tồn tại tương tự, ở Nhân tộc, Linh tộc cũng có. Nhân tộc có Sa Tộc Sa Đạo làm hiệp khách gánh tiếng xấu chuyên nghiệp, ngẫu nhiên cũng sẽ có một số thế lực địa phương cường đại, Linh tộc thì có Tam Tính Tộc cùng Quật Ám Nha… một đám thế lực ác chuyên trách gánh tiếng xấu, ngay cả tìm kiếm đặc biệt cũng vô dụng. Duy nhất chưa đặc biệt bồi dưỡng kẻ gánh tiếng xấu thay là Bạo tộc và Hải tộc. Bạo tộc điển hình chúng ta chính là cường đạo, không cần đổ lỗi cho ai, Hải tộc thì luôn luôn sinh sống ở trong cực khổ, mãnh thú dưới biển vốn là mối họa lớn nhất, cũng không cần kẻ gánh tiếng xấu.
Tóm lại, Liệp Phong Đạo loại đạo phỉ có chứa ý nghĩa gánh tiếng xấu thật lớn này xuất quân ở cảnh nội Vũ tộc xưa nay có mục đích của nó, nhưng muốn nói mỗi một lần hành động đều là Vũ tộc sai khiến, thì lại chưa chắc. Bọn họ tương đối độc lập, rất nhiều thời điểm đều ý của riêng mình.
Cho nên thời khắc này nghe được là Liệp Phong Đạo, Tô Trầm cũng giật mình: “Liệp Phong Đạo đến cướp thuyền? Cướp thuyền chúng ta? Cướp mẫu trùng? Bọn họ điên rồi?”
Mẫu trùng là việc lớn hàng đầu của Vũ tộc, Liệp Phong Đạo phàm là có chút chỉ số thông minh, cũng không dám động vào thuyền của bọn họ mới đúng.
Mạt Đặc Lạc Khắc lắc đầu: “Ta cũng không rõ đây là chuyện gì. Theo lý Vũ tộc nên bảo hộ bên đường, bảo đảm không xảy ra vấn đề gì mới đúng, nhưng bây giờ xem ra hình như vẫn xảy ra vấn đề.”
“Đi, chúng ta đi xem.” Tô Trầm ném con dao rời khỏi khoang thuyền.
Thuyền rồng giờ phút này đã dừng lại.
Phía trước hai chiếc thuyền rồng thật lớn, là rậm rạp một mảng lớn Vũ tộc sừng sững ở bầu trời.
Bọn họ mặc chiến y thuộc da màu đen, hình thành đối lập rõ rệt với truyền thống màu bạc của Vũ tộc, đại bộ phận trong tay còn cầm chiến mâu làm từ Tử Mộc côn.
Vũ tộc là chủng tộc lấy công kích cự ly xa làm thủ đoạn chiến đấu chủ yếu, cung tên và áo thuật là chủ lưu, nhưng Liệp Phong Đạo lại rõ ràng khác với chủ lưu, trong bọn họ quá nửa trộm cướp cầm là vũ khí cận chiến, chuyện thích làm nhất chính là cận chiến mang tính tiếp xúc.
Sở dĩ như vậy, một nguyên nhân trong đó là đối thủ bọn họ đối mặt chủ yếu không phải dị tộc, mà là bản thân Vũ tộc. Mượn dùng ưu thế phi hành của bản thân đột tiến tốc độ cao tới bên người đối phương triển khai giết chóc, càng có sức sát thương cùng sức uy hiếp hơn xa so với bắn nhau. Ngoài ra bọn phỉ lấy cướp bóc làm mục đích, muốn đạt được chiến lợi phẩm, cũng phải xông lên đi tranh đoạt chém giết.
Lúc này, trên một thuyền rồng khác Tử Lâm Lưu cùng Vụ Nguyệt Mỹ đang giao tiếp với đối phương, nhưng hiển nhiên bọn họ giao tiếp cũng không có tác dụng gì, đại chiến đã chỉ cần khẽ chạm là bùng nổ.
Một gã Liệp Phong Đạo tóc màu lửa đỏ kéo dài giọng nói: “Ta đã cho các ngươi đủ thời gian, các ngươi đã không muốn biết điều, vậy chỉ có thể do ta tự mình tới lấy!”
Vụ Nguyệt Mỹ phẫn nộ kêu lên: “Quạ Đỏ, ngươi không biết ngươi đang đắc tội ai đâu!”
Gã Liệp Phong Đạo tên là Quạ Đỏ kia cười to nói: “Ta không cần biết, Liệp Phong Đạo không sợ gì hết!”
Hắn nói xong giơ lên chiến mâu trong tay, vì thế vô số Liệp Phong Đạo đã gào thét chen chúc tới.
Nhìn một màn này, Tô Trầm mỉm cười nói: “Thật khó được...”
“Khó được cái gì?” Mạt Đặc Lạc Khắc khó hiểu.
“Ở trong ấn tượng của ta, Vũ tộc vẫn luôn là chủng tộc tao nhã nho nhã, là đại danh từ cho ưu tú cao quý, lại không ngờ bọn họ cũng có... một mặt như chó điên.” Tô Trầm châm chước một phen, dùng ra từ ‘chó điên’ này.
Đúng vậy, đám cường đạo Vũ tộc trước mắt này hung ác, dã man, nào còn có phong độ Vũ tộc nhất quán quảng cáo rùm beng đáng nói, không khác gì đám cường đạo thô bỉ thấp kém của Nhân tộc.
Nghe được Tô Trầm nói chuyện, Mạt Đặc Lạc Khắc nói một câu có thể xưng là kinh điển: “Văn minh có lẽ đều có đặc sắc, dã man luôn là trăm sông đổ về một biển.”
Tô Trầm nhướng mày: “Ta thích lời này của ngươi, Mạt Đặc Lạc Khắc.”
Trên bầu trời, một cuộc đại chiến chính thức triển khai.
Chiến đấu một khi bắt đầu, thì không có dư chỗ cho sự nương tay nào nữa, chỉ thấy trên bầu trời gió mây gào thét, một lại một dòng năng lượng chảy xiết đã bắt đầu hưởng ứng triệu hồi làm ra biến hóa nhằm vào.
Vũ tộc chung quy là chủng tộc lấy áo thuật làm hệ thống chủ yếu, cho dù là Liệp Phong Đạo cũng không ngoại lệ.
Ít nhất mấy chục tên Vũ tộc áo thuật sư đồng thời thi triển áo thuật, năng lượng dao động áo thuật phạm vi lớn một khi dâng trào, gió mây biến hóa, các kiểu sắc thái, các loại dị tượng cũng ùn ùn hiện ra.
Thấp như Nguyên Năng Phi Đạn, Bạo Liệt Hỏa Cầu, Lưu Toan Phi Tiên, cỡ trung như Băng Phong Bạo, Phần Thương Chi Diễm, cao như Hắc Ám Liệt Giải, Phấn Toái Chi Quang, đủ loại áo thuật vù vù ném về thuyền rồng, nở rộ ra uy lực hủy diệt khủng bố.
Hai chiếc thuyền rồng cũng cho phản kích mạnh mẽ tương tự.
Sứ tiết hộ vệ lấy Vụ Nguyệt Mỹ cầm đầu cũng đều dùng ra áo thuật cường đại của bản thân, từng quầng sáng vòng bảo hộ hiện ra chống đỡ đối phương công kích. Mà thương đoàn Chư gia bên này, hộ vệ Chư gia cũng đều hiện ra năng lực huyết mạch của bản thân, từng huyết mạch dị tượng hiện ra trên bầu trời, các loại dị thú phát ra tiếng rống cuồng bạo, phóng ra năng lượng cường đại.
Vũ tộc càng thêm sở trường mượn lực thiên địa, mà Nhân tộc càng thêm sở trường lấy bản thân làm thiên địa, phong cách chiến đấu thể biện ra cũng bởi vậy khác nhau rất lớn, lại ở lúc này hình thành kết hợp hữu cơ, phóng ra ánh lửa sáng lạn nhất.
Ở dưới hai phe liên thủ, hai chiếc thuyền rồng trái lại cũng vừa vặn chặn được đám Liệp Phong Đạo tiến công.