← Quay lại trang sách

Chương 1045 Liệp Phong Đạo (Hạ) (1)

Chư Tiên Dao ngẩn ngơ: “Vậy làm sao bây giờ?”

Tô Trầm bĩu môi: “Bọn họ không phải muốn thử chúng ta sao? Cũng được, đã có ý tra chi tiết, vậy chung quy phải ném ra chút con bài chưa lật cho bọn họ mới tốt.”

“Con bài chưa lật nào?” Chư Tiên Dao kinh ngạc.

Chư gia lần này là thành tâm thành ý muốn đem mẫu trùng đưa về, không giữ lại chiêu nào, lấy đâu ra con bài chưa lật?

Tô Trầm nói: “Báo Tử Lâm Tiêu bọn họ cũng bị đè nén lâu rồi, dù sao nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, cứ để bọn họ ra tay đi.”

Tô Trầm tới đây, Cương Nham Vân Báo và mười hai kiếm thị (người hầu cầm kiếm) tự nhiên cũng tới.

Nhưng khác với Tô Trầm, bọn họ là lấy thân phận cu li của thuyền rồng tiến vào, ở tầng dưới cùng của thuyền rồng. Tô Trầm tuy là thân phận người hầu, lại là ở tầng trên của thuyền rồng, cho nên bình thường không có cách nào có kết giao nhiều, chính bởi vậy bên cạnh Tô Trầm cũng chỉ có một con rối thông tin. Ồ đúng rồi, công việc của hắn chính là chiếu cố quản lý con rối Chư gia.

Thời khắc này nghe Tô Trầm nói như vậy, mắt Chư Tiên Dao sáng ngời: “Ta thấy được đấy, bọn họ muốn con bài chưa lật, vậy thì cho bọn hắn con bài chưa lật.”

Đã vui vẻ bay đi.

Khoang thuyền số bốn tầng dưới thuyền rồng.

Một đoàn cu li đang run bần bật ở trên thuyền xem chiến đấu bên ngoài.

Hơn mười người bọn Vân Báo Cương Nham thì ngồi ở một bên nhàm chán chơi bài.

“Báo ca, Nham ca, các ngươi còn có tâm tư ở đây chơi bài?” Đầu mục cu li của khoang thuyền số bốn Hồ lão đại nơm nớp lo sợ nói.

Khi bọn Vân Báo vừa tới, Hồ lão đại còn muốn bày ra chút uy phong lão đại, nhưng ở sau khi bị thu thập một trận, liền hoàn toàn biết trong khoang thuyền này rốt cuộc ai là lão đại. Cũng may mấy người bọn Vân Báo cũng không có hứng thú “giẫm hắn mà lên chức”, Hồ lão đại phát hiện địa vị vẫn củng cố như cũ, cũng dần dần yên lòng.

Thời gian dài, đám người Vân Báo liền trở thành tồn tại siêu nhiên trong khoang thuyền, mỗi ngày làm tốt việc của mình, đã không gây chuyện, cũng không quản sự.

Nói từ phương diện này, bọn họ ngụy trang là thất bại, chẳng qua đối với bọn họ mà nói, có thể làm đến trình độ này đã không dễ dàng, không cưỡng cầu cái gì nữa.

Thời khắc này nghe được Hồ lão đại hỏi, Vân Báo không ngẩng đầu lên: “Hoảng hốt cái gì, trời sập xuống có người cao chống đỡ. Lâm Tiêu, lật bài.”

Lâm Tiêu cười hì hì mở ra mặt bài trong tay: “Thật ngại quá, Báo ca, ta lại thắng rồi.”

“Đệch!” Vân Báo tức giận đến mức vỗ bàn một phát.

Vừa vặn lúc này một phát Bạo Liệt Hỏa Cầu nện ở phụ cận khoang thuyền số bốn, tuy bị màn phòng hộ ngăn cách bên ngoài, nhưng lực đánh thật lớn vẫn chấn động khiến thân thuyền lay động, toàn bộ mọi người cùng nhau phát ra tiếng hét lớn hoảng sợ.

Mấy người bọn họ lại không chút dao động tiếp tục chơi bài, Vân Báo bắt đầu móc vàng ròng, mặt đầy sự xui xẻo.

“Kẻ địch đánh tới rồi!” Hồ lão đại kêu khàn cả giọng.

“Ta biết.” Vân Báo đầy mặt ưu sầu nhìn túi tiền của mình.

Vận may không tốt, tiền còn lại đã không nhiều nữa.

Điều này làm Vân Báo rất ưu thương.

Tâm tình chịu thương tổn tương tự còn có một đám cu li nhóm người Hồ lão đại, bọn họ đã sắp bị tiếng nổ ầm ầm trên đỉnh đầu dọa chết rồi.

Ầm!

Lại là công kích càng thêm mãnh liệt nổ trên khoang thuyền ở đỉnh đầu.

Màn phòng hộ tổn hại, động năng thật lớn đánh xuyên thấu phòng hộ nổ ở trên khoang thuyền, đem khoang thuyền đốt ra một cái lỗ lớn.

Dưới công kích kịch liệt, hai chiếc thuyền rồng đã khói lửa, bốc cháy khắp nơi.

Màn phòng hộ của thuyền rồng đã vỡ tan phần lớn, vì cam đoan thuyền rồng không rơi, chỉ huy thuyền rồng không thể không đem phạm vi màn phòng hộ khóa nhỏ, chỉ bảo hộ mấy chỗ quan trọng, cũng khiến đại bộ phận boong tàu lộ ở bên ngoài.

Dòng chảy nguyên năng cuồng dã bởi vậy có thể đánh vào, nện ở trên thân thuyền rồng to lớn, bắt đầu khảo nghiệm cường độ của thuyền rồng.

Tuy là sử dụng gỗ Ô Kim chắc chắn chế tạo, lại có thuốc bí mật gia cố, nguyên trận duy trì, nhưng ở dưới công kích cuồng dã này, thuyền rồng vẫn không ngừng xuất hiện lượng lớn tổn hại, một số cu li xui xẻo bởi vậy bị lan đến, ngã xuống từ trên thuyền rồng. Mà bọn họ cơ bản không đợi được cứu viện, tất cả mọi người đều bận rộn chiến đấu, bảo hộ phương tiện quan trọng, đối với tầng dưới chót cũng chỉ có thể không chú ý tới.

Đây có lẽ chính là sự bi ai của người sống ở hạ tầng, khi tai nạn tiến đến, vĩnh viễn là kẻ bị vứt bỏ đầu tiên.

Đối mặt cảnh tượng như thiên tai này, ngay cả bọn Vân Báo Lâm Tiêu cũng dừng chơi bài, nhìn khoang thuyền phương xa bên ngoài, cùng nhau lộ ra ánh mắt ngưng trọng.

“Các vị lão đại các ngươi rốt cuộc nghiêm túc hẳn lên rồi!” Hồ lão đại kích động nước mắt giàn giụa.

Thật ra bọn Vân Báo kích động hay không không quan hệ nhiều với hắn, nhưng trong lúc mấu chốt này, Hồ lão đại thật lòng không thể tiếp nhận loại bình tĩnh như phi nhân loại đó.

Thẳng đến khi Chư Tiên Dao đến.

Chư Tiên Dao khi đến, vẫn như cũ là một bộ đồ trắng, nhẹ nhàng như tiên.

Đám cu li tự nhiên là nhận ra đại tiểu thư nhà mình, vừa thấy Chư Tiên Dao đi vào, ùn ùn quỳ rạp xuống đất.

Chư Tiên Dao thì không thèm để ý, lập tức tới bên cạnh bọn Vân Báo: “Khoảng thời gian này, vất vả các ngươi rồi.”

Vân Báo lười biếng trả lời: “Không sao cả, ta lại cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ, rất thích ý.”

Chư Tiên Dao cười nói: “Cải trang vi hành là có thú vị, nhưng cũng chỉ đành ngẫu nhiên mới làm.”

Vân Báo lắc đầu: “Ta đọc ít sách, ngươi cứ nói thẳng chuyện gì đi.”

Chư Tiên Dao nói: “Có thể ra tay rồi.”

Mắt Vân Báo sáng ngời: “Hắn nói?”

Chư Tiên Dao nhẹ nhàng gật đầu.

Mấy người bọn Lâm Tiêu đã là đồng thời cười phá lên: “Rốt cuộc có thể hoạt động gân cốt rồi, chỉ chờ lời này.”

“Vậy còn chờ cái gì!” Cương Nham cũng đứng bật dậy.

“Ngươi không được.” Chư Tiên Dao lại nói.

“Cái gì?”

Chư Tiên Dao nhẹ giọng nói: “Hình tượng của ngươi đặc thù, rất dễ dàng bị người ta nghĩ đến hắn. Cho nên ngươi không thể ra tay, ở lại chỗ này, bảo vệ tốt mọi người là được.”

“...” Cương Nham chán nản.

Nhưng hắn cũng biết Chư Tiên Dao nói không sai, bên cạnh Tô Trầm có người hầu Nham Tộc đã sớm không phải bí mật gì cả, nếu là bởi vậy làm người ta nghĩ đến Tô Trầm ở trên thuyền rồng, lại kết hợp điều hắn làm ở Bạo tộc, như vậy về sau Tô Trầm muốn làm chút gì đó liền khó khăn.

Có điều này, Cương Nham chỉ có thể tiếp tục co đầu rút cổ.

“Ha ha, ngươi cứ ở lại chỗ này nhìn mấy người anh đây phát uy đi!” Lâm Tiêu vỗ đầu vai Cương Nham, dẫn đầu xông ra ngoài: “Các huynh đệ, đi!”

“Đi!” Mười hai kiếm thị quát một tiếng, đồng thời từ cái lỗ bị đánh thủng kia của khoang thuyền bay ra ngoài.

Về phần Vân Báo, hắn đã sớm không thấy bóng người, lại chưa ai phát hiện hắn là rời khỏi khi nào, như thế nào.

Đám cu li bọn Hồ lão đại trơ mắt nhìn bọn Lâm Tiêu bay ra, nhất thời đều kinh ngạc ngây người.

“Thế nào? Thế nào? Ta đã nói bọn họ không phải người bình thường nhỉ? Không phải người bình thường!” Có người đã hô lên thành tiếng.