← Quay lại trang sách

Chương 1052 Thế thân (1)

“Vậy chàng còn kiên trì muốn...” Chư Tiên Dao cũng không nói tiếp, Tô Trầm lại hiểu ý tứ của nàng, là hỏi mình còn muốn đi thay mận đổi đào hay không.

Thúy Vũ Không Ngân mục tiêu này vẫn còn, đang ở trong đoàn sứ tiết của Vũ tộc, làm tù binh, dọc theo đường đi cũng bị tra xét vô số lần, cho tới bây giờ còn chưa được thả ra. Về phần Ngọc Lưu Minh, tình báo của hắn lập công lớn nhất, bởi vậy đạt được phần thưởng hậu hĩnh của Vũ tộc, nhưng cũng bởi vì kiểm tra chưa rời khỏi.

Lúc này, chính là mẫn cảm mấu chốt nhất, chỉ nói từ Chư Tiên Dao, tự nhiên là hy vọng hành động dừng ở đây. Kế tiếp mọi người cần phải làm là mua đồ một vòng, sau đó về Liêu Nghiệp, cùng Tô Trầm trải qua ngày tháng song túc song phi.

Nhưng đối với Tô Trầm mà nói, đây hiển nhiên không phải thứ hắn theo đuổi.

Hắn lắc đầu nói: “Xin lỗi, Vũ tộc có rất nhiều thứ là ta phải theo đuổi.”

“Chàng muốn tài nguyên gì chúng ta đều có thể...”

“Không phải tài phú!” Tô Trầm đã ngắt lời nàng: “Nàng biết ta không thiếu tiền, ta muốn tri thức.”

Tri thức!

Đây có lẽ là thứ duy nhất Tô Trầm không thể dùng tiền mua được.

Mà Vũ tộc là chủng tộc trí lực cực cao, bọn họ có hệ thống tri thức to lớn mà phong phú, Tô Trầm vô luận như thế nào cũng không muốn bỏ qua.

“Cho nên... Chàng cuối cùng vẫn làm như vậy.” Chư Tiên Dao bất đắc dĩ.

Tô Trầm mỉm cười: “Yên tâm, ta chỉ là muốn học vài thứ mà thôi. Ta đáp ứng nàng, trừ phi cần thiết, ta tuyệt không gây chuyện. Một lần này, ta sẽ ngoan ngoãn làm học sinh tốt ở Vũ tộc.”

“Những ngày qua vất vả ngươi rồi, phi thường cảm tạ ngươi phối hợp.”

Một viên quan giám sát chấp hành mỉm cười nói với Thúy Vũ Không Ngân.

“Ta có thể lý giải, như vậy bây giờ ta có thể đi chưa?” Thúy Vũ Không Ngân tận khả năng trấn định hỏi.

“Đương nhiên.” Quan lại giám sát chấp hành rất lễ phép đem Thúy Vũ Không Ngân tiễn ra khỏi sở thẩm tra.

Rời khỏi sở thẩm tra, Thúy Vũ Không Ngân không kiềm chế được nữa thở phào một hơi.

Tư vị của tự do thật tốt!

Chỉ là vừa nghĩ đến cảnh ngộ của mình trước đó, Thúy Vũ Không Ngân lại không kiềm chế được phẫn nộ cùng thống khổ trong lòng.

Nhân tộc, ta cùng ngươi không đội trời chung!

Ôm lòng thù hận, Thúy Vũ Không Ngân hướng trong nhà đi ngược.

Gia tộc của hắn hẳn là đã biết tin tức mình trở về, nhưng chưa phái người tới đón, xem ra mình bị bắt, khiến địa vị mình ở trong nhà một lần nữa hạ xuống.

Nghĩ đến đây, Thúy Vũ Không Ngân thở dài.

Mặc kệ nói như thế nào, đạt được tự do là một việc lớn, về phần thứ mình mất đi, chung quy có một ngày sẽ đòi về.

Đáng tiếc dã vọng của hắn còn chưa kịp thực hiện, đã kết thúc ở trong một cái ngõ không có người.

Tô Trầm lẳng lặng đứng nơi đó, nhìn hắn, mặt mỉm cười.

“Là ngươi?” Trong lòng Thúy Vũ Không Ngân kinh hãi.

Bóng ma ác mộng trước kia lại lần nữa nổi lên trong lòng.

Tên khốn kiếp này, thế mà lại dám xuất hiện ở Thiên Không Thành, báo thù!

Đáng tiếc ý nghĩ báo thù của hắn thậm chí còn chưa hoàn toàn sinh thành, Tô Trầm đã trực tiếp xuất hiện ở trước mặt hắn, vỗ một chưởng ở đỉnh đầu của hắn.

Phốc!

Chỉ một đòn, Thúy Vũ Không Ngân không dám tin nhìn Tô Trầm, đã ngã xuống.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao Tô Trầm lúc trước không giết, cứ phải ra tay ở lúc này.

Một chiêu giải quyết đối thủ, Tô Trầm cũng không nhìn hắn lấy một lần, tùy tay lấy ra bột phấn dược tề rải lên trên người hắn, đem thi thể này hòa tan hết. Đồng thời bản thân cũng đã biến hóa thành bộ dáng Thúy Vũ Không Ngân.

Làm xong chuyện này, Tô Trầm không nhanh không chậm đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi về phía gia tộc Thúy Vũ Không Ngân.

Gia tộc Thúy Vũ Không Ngân ở tây bộ Thiên Không Thành, là một gia tộc hiển hách, có trang viên độc lập của mình.

Có một việc Thúy Vũ Không Ngân không biết, chính là Thúy Vũ gia tộc lần này thật ra là phái người đến đón Thúy Vũ Không Ngân, chỉ là bị Tô Trầm giở thủ đoạn, kéo chậm bước chân bọn họ.

Cho nên khi hắn sắp tiếp cận trong gia tộc Thúy Vũ, liền nhìn thấy phương xa một chiếc xe ngựa do bốn con ngựa bay màu bạc kéo bay qua ngang trời, tới trước mặt Tô Trầm dừng lại.

Một người hầu Vũ tộc đã từ trên xe nhảy xuống, tới phía trước Tô Trầm quỳ xuống: “Không Ngân thiếu gia, ngươi rốt cuộc đã trở lại! Có thể gặp lại ngài, thực là may mắn của lão bộc mà!”

Tô Trầm hừ một tiếng: “Phải không? Cũng có thể khiến rất nhiều người thất vọng nhỉ.”

“Hả?” Lão bộc Vũ tộc kia ngẩn người: “Thiếu gia ngươi?”

Tô Trầm lại không nói chuyện, chỉ tự lên xe.

Hắn bây giờ cần sắm vai, là một tên Thúy Vũ Không Ngân bởi vì ở trong tay Nhân tộc nhận hết tra tấn dẫn tới tâm linh vặn vẹo, chỉ có như thế, mới có thể từ chối người ta ở ngoài ngàn dặm, mới có thể làm người ta tin tưởng Tô Trầm chính là Thúy Vũ Không Ngân ngày xưa.

Nhưng ở trước đó, Thúy Vũ gia tộc hiển nhiên còn cần thích ứng một phen.

Lão bộc hẳn là trước kia đã từng đi theo Thúy Vũ Không Ngân, cho nên rất không thích ứng đối với Tô Trầm đáp lại, nhưng lão vẫn lý giải một chút: “Lão bộc biết, công tử mấy năm nay ở Nhân tộc chịu khổ. Là lão bộc vô năng, không thể cứu công tử ra.”

“Đừng nói những thứ này nữa, về nhà trước đi.” Tô Trầm thản nhiên nói, vẻ mặt rã rời.

“Vâng!” Lão bộc kia lúc này mới đánh xe quay về Thúy Vũ gia tộc.

Vừa tới cửa nhà, liền nhìn thấy một mỹ phụ trung niên đang đứng ở nơi đó kiễng chân chờ mong.

Tô Trầm vừa xuống xe, mỹ phụ đó đã tiến lên giữ chặt tay Tô Trầm: “Ngân nhi, con rốt cuộc đã trở lại, mẹ còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại con nữa.”

Tô Trầm biết, đây là mẫu thân của Thúy Vũ Không Ngân, Linh Thanh Ảnh.

Linh Thanh Ảnh là con gái một tiểu gia tộc địa phương, sau khi gả cho Thúy Vũ Thương phụ thân của Thúy Vũ Không Ngân, sinh ra một đứa con này. Bởi vì là con trai độc nhất, cho nên cực độ yêu thương, có thể nói đem mọi hi vọng đều đặt ở trên người hắn.

Thúy Vũ Không Ngân sau khi bị bắt, Linh Thanh Ảnh khóc tới mức mắt cũng sắp mù, hôm nay lại gặp được con trai, tâm tình kích động có thể nghĩ.

Đối mặt mẫu thân, Tô Trầm thật sự không tiện tiếp tục lấy bộ dáng chịu kích thích để bày ra, chỉ có thể tùy ý mẫu thân kể ra sự đau khổ trong lòng.

Trừ Linh Thanh Ảnh, Thúy Vũ Thương phụ thân của Thúy Vũ Không Ngân cũng có mặt, sau đó chính là người thân bạn bè cùng nhánh với hắn, phàm là quan hệ với Thúy Vũ Thương hoặc là Thúy Vũ Không Ngân phần nhiều đều đến đây. Một đám người đông nghịt, cho dù Tô Trầm trước đó từ chỗ Thúy Vũ Không Ngân đã biết rất nhiều người, lại có trí nhớ phi phàm, nếu muốn lần lượt đối ứng cũng không phải chuyện dễ dàng, cũng may hắn có giả bệnh đại pháp, hơi vận lực, sắc mặt liền thành một mảng trắng bệch, hiển lộ ra bộ dáng thân thể chống đỡ hết nổi.

Linh Thanh Ảnh thấy thế, vội vàng đỡ Tô Trầm về phòng nghỉ ngơi.

Nhìn bóng lưng hắn “đi lại tập tễnh”, lòng Linh Thanh Ảnh lại lần nữa chua xót: “Ngân nhi của ta nhất định chịu khổ rất nhiều.”

Lão bộc bên cạnh nói: “Chỉ sợ Không Ngân thiếu gia chịu khổ còn ở trên dự tính.”