← Quay lại trang sách

Chương 1053 Thế thân (2)

Thúy Vũ Thương ngẩn người: “Hủ Mộc, lời này của ngươi là có ý tứ gì?”

Lão bộc liền đem biểu hiện của Tô Trầm lúc tới nói ra, Thúy Vũ Thương sững sờ: “Chẳng lẽ nói, lời đồn đãi kia vậy mà...”

Trong lòng run lên, lại không dám nghĩ tiếp nữa.

Bên này Tô Trầm được một thị nữ Vũ tộc xinh đẹp dẫn dắt về tới phòng mình, tắm rửa trước một cái, sau đó liền chuẩn bị đi chỗ “cha mẹ” thỉnh an, còn chưa làm được, đã bị thông báo tới Thiên Quang viện, tông trưởng muốn gặp hắn.

Thiên Quang viện là nơi Thúy Vũ gia tộc xử lý công việc, Thúy Vũ Thương ở trong gia tộc địa vị không cao, cho nên dưới tình huống bình thường Thúy Vũ Không Ngân là không có tư cách tiến vào Thiên Quang viện.

Đại khái lần này là khó được an toàn trở về sau khi bị bắt, cho nên tông trưởng mới sẽ cố ý triệu hắn đến gặp một lần.

Tô Trầm đã có chuẩn bị đối với loại tình huống này, trước đó tự ăn vào một bình Định Hình Tề, đây là một loại dược tề có thể ngụy trang mang tính lâm thời hiệu quả, trừ phi gặp phải ánh sáng chân thật loại thủ đoạn cấp bậc đó, bình thường quan sát nhất là chưa đặc biệt phát động thủ đoạn quan sát đều có thể lừa được. Nhưng sử dụng mỗi một lần đều sẽ khiến người sử dụng suy yếu một ngày, hơn nữa theo số lần dùng tăng lên sẽ giảm dần hiệu quả, cho nên Tô Trầm không muốn tùy tiện sử dụng.

Nhưng bây giờ cần gặp mặt tộc trưởng, Tô Trầm liền không thể không dùng một hồi.

Đây cũng là một trong những thủ pháp ứng đối sau khi nghiên cứu của Tô Trầm cùng Chư Trần Hoàn.

Quả nhiên sau khi đến Thiên Quang viện, tông trưởng Thúy Vũ Thiên Tương tự mình tiếp kiến hắn, rất ân cần hỏi han một phen. Nhưng hắn tuy mặt ngoài quan tâm, Tô Trầm vẫn cảm giác được sự xa cách hắn phát ra từ trong lòng. Có lẽ ở trong mắt hắn, làm lấy lệ như vậy cũng rất khó nhấc lên được hứng thú.

Hỏi thăm xong, Tô Trầm liền bị mời trở về, vô kinh vô hiểm, một bình Định Hình Tề cũng là dùng vô ích.

Nhưng Tô Trầm biết, loại chuyện này không thể tiết kiệm, một trăm lần chuẩn bị có thể sẽ chỉ có một lần có tác dụng, nhưng chính là một lần này, lại đủ để quyết định sinh tử.

Sau khi gặp tộc trưởng, Tô Trầm lại gặp một số người thân bạn bè khác nghe tin mà đến, rất là bận rộn một phen. Như thế cũng tốt, vừa lúc thuận tiện đem người của Thúy Vũ gia tộc đều nhận biết một phen. Tuy những người này hắn trước kia chưa từng gặp, nhưng từng có được bức họa Thúy Vũ Không Ngân, đại khái đối chiếu bộ phận, lại có linh hồn tinh não, chỉ cần người từng gặp một lần nhân thì sẽ không quên, cho nên cũng không xảy ra sai lầm gì cả.

Một ngày sau, Tô Trầm ở sau khi đối ứng Thúy Vũ Không Ngân dặn dò, đã cơ bản nắm giữ tình huống bên trong Thúy Vũ gia tộc.

Toàn bộ Thúy Vũ gia tộc hệ thống gia phả phức tạp, riêng là chi nhánh đã có hơn ba mươi chi. Bởi vì quá nhiều chi, thật ra các chi cũng có tông chủ của mình, cùng tộc trưởng cùng nhau hình thành Thúy Vũ gia tộc hoàn chỉnh.

Thúy Vũ Thiên Tương lúc trước gặp Tô Trầm chính là tông chủ một chi mạch này, không phải tộc trưởng toàn bộ Thúy Vũ gia tộc.

Tổng tộc trưởng gia tộc địa vị cao thượng, ngay cả Thúy Vũ Thương cũng rất khó gặp được.

Nhưng Thúy Vũ Không Ngân ở trong chi mạch coi như là ưu tú, xếp hạng ở trong mười hạng đầu của chi mạch, bởi vậy coi như được xem trọng.

Lần này trở về, một ít người giao hảo với Thúy Vũ Thương trong chi mạch vẫn cao hứng cho hắn.

Đương nhiên, có cao hứng, sẽ có mất hứng.

Sáng sớm hôm nay, Tô Trầm dậy tản bộ ở Thúy Vũ gia, quan sát một phen hoàn cảnh gia tộc, địa hình các nơi như được khắc ghi vào trong đầu.

Thời khắc này đang bước đi, chợt nghe một thanh âm nói: “Ta tưởng là người nào chứ, đây không phải thiên tài bản mạch Không Ngân huynh đệ làm tù binh Nhân tộc sao?”

Theo thanh âm nhìn lại, liền nhìn thấy một gã Vũ tộc trẻ tuổi đi tới từ trước mặt, phía sau còn dẫn theo một đám nhỏ.

Tên Vũ tộc trẻ tuổi này Tô Trầm trái lại chưa từng thấy, hẳn là trước kia chưa từng tới, lại thêm bây giờ nói năng lỗ mãng, hiển nhiên hẳn là tiểu tử nào đó không hợp nhau với Thúy Vũ Không Ngân.

Nhưng lúc trước Tô Trầm hỏi Thúy Vũ Không Ngân có người nào quan hệ không tốt với hắn, hắn lặp đi lặp lại lắc đầu nói bản thân không có kẻ đối đầu.

Sao lúc này lại toát ra một tên rõ ràng không vừa mắt?

Trong lòng Tô Trầm không hiểu, trên mặt lại đầy nghiêm túc, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương không nói gì.

Gã Vũ tộc kia thấy Tô Trầm không nói gì, sắc mặt trầm xuống: “Thúy Vũ Không Ngân, ngươi nhìn ta như vậy là có ý tứ gì?”

Tô Trầm nghĩ nghĩ, trả lời: “Xin lỗi, ta chỉ là không nhớ nổi ngươi là ai.”

Hắn nói là nói thật, nhưng nghe ở trong tai đối phương, lại là tràn ngập ý tứ châm chọc, giống như trong mắt Thúy Vũ Không Ngân hoàn toàn không có mình.

Tên Vũ tộc trẻ tuổi kia tức giận đến biến sắc: “Khẩu khí thật lớn, từ Nhân tộc trở về, cái giá của ngươi rõ ràng so với trước kia còn lớn hơn nữa. Nhớ không nổi ta là ai... Đúng vậy, Thúy Vũ Không Ngân, ta lúc đó, ở trong mắt ngươi còn chỉ là con kiến nhỏ không đáng giá nhắc tới đúng không? Nhưng nay không thể so với ngày xưa, ngươi không là ngươi của quá khứ nữa, ta cũng không là ta của quá khứ nữa!”

“Nói một đống lời, ngươi vẫn chưa nói ngươi là ai.” Tô Trầm thản nhiên nói.

Hắn dùng thái độ khinh mạn che dấu mình không biết đối với đối phương, rơi vào trong mắt tên Vũ tộc kia, lại là càng thêm phẫn nộ.

Tên Vũ tộc trẻ tuổi đó cũng bị chọc giận, cười lạnh nói: “Thúy Vũ Không Ngân, ngươi giả bộ không tệ, nhưng cái này không che giấu được sự thực ngươi ở Nhân tộc chịu nhục. Một kẻ bị nhân loại thông đít, cũng dám làm màu ở trước mặt ta, ngươi còn có mặt mũi trở về!”

Nghe được lời này, Tô Trầm không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.

Rốt cuộc đến rồi sao?

Hắn chờ chính là giờ khắc này.

Đối phương biết chuyện Thúy Vũ Không Ngân không kỳ quái, bởi vì đó vốn là hắn cố ý truyền ra, nếu không hành vi ngày đó không người nào biết, lại có gì nghĩa ý? Mà bản thân Thúy Vũ Không Ngân hiển nhiên là sẽ không nói, cũng chỉ có thể thông qua con đường khác.

Nhưng con đường tin tức của Chư gia phát tán hiển nhiên không được tốt lắm, dẫn tới Tô Trầm đã trở lại một ngày, cũng chưa nghe được động tĩnh phương diện này.

Cho tới bây giờ.

Rốt cuộc đợi được rồi, Tô Trầm thầm nghĩ, khuôn mặt lại âm trầm đi.

Tô Trầm trầm mặt, hai cánh sau lưng đột nhiên mở ra, động tác nhanh như chớp, nháy mắt lao tới phía trước tên Vũ tộc trẻ tuổi kia. Tên Vũ tộc trẻ tuổi đó không ngờ đối phương tốc độ nhanh như vậy, không kịp trở tay, Tô Trầm đã đánh một đấm vào trên mặt hắn, đem hắn đánh bay ra.

Ngay sau đó Tô Trầm đã cưỡi ở trên người hắn, hướng tên Vũ tộc trẻ tuổi đó điên cuồng đánh một trận.

Một trận đánh này hoàn toàn đem tên Vũ tộc kia đánh ngây dại.

Tình trạng gì đây?

Ta sao lại bị hắn đánh?

Làm một bên bị mình mở lời vũ nhục, làm ra phản ứng kịch liệt điều này thật ra không phải chuyện kỳ quái.