Chương 1054 Học tập
Kỳ quái là mình thế mà chưa phản ứng lại, kỳ quái là mình thế mà không chống đỡ được, kỳ quái là mình bị đối phương cưỡi ở trên người đấm xuống từng phát một, thế mà đánh cho mình toàn thân vô lực, không thể phản kháng.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm tay kia một lần tiếp một lần đánh tới, đánh cho mặt hắn nở hoa, lại không cách nào đánh trả, trong lòng kinh sợ, hô to: “Buông tay, buông tay... Các ngươi còn ngây ra làm gì!?”
Lời này lại là nói với người khác.
Những tên người hầu Vũ tộc kia lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, cùng nhau lao tới muốn kéo Tô Trầm ra.
Tô Trầm hừ một tiếng, cũng không chống cự, chỉ là cắn một phát, lại cắn đúng ở trên tai gã Vũ tộc trẻ tuổi kia.
Một phát cắn này cắn không nhẹ, gã Vũ tộc trẻ tuổi kia hét thảm lên một tiếng.
Bảy tám tên người hầu Vũ tộc cùng nhau kéo Tô Trầm, Tô Trầm lại chết sống không nhả mồm, mà theo thân thể hắn bị kéo ra, cái tai trong miệng cũng dần dần kéo dài, cuối cùng càng ‘Soạt’ một cái hoàn toàn đứt ra.
“Ngao!” Tiếng kêu xé tim xé phổi của tên Vũ tộc trẻ tuổi vang vọng trên không...
Theo tiếng kêu thê lương này, là Vũ tộc ở bốn phương tám hướng nghe tin mà đến.
Chạy tới đầu tiên là một gã Vũ tộc trung niên, nhìn thấy tình huống máu chảy đầm đìa này, trong lòng kinh hãi, quát: “Thúy Vũ Không Ngân, ngươi làm cái gì?”
“Nhị thúc, làm chủ cho ta, tên khốn kiếp này hắn cắn...Cắn tai của ta.” Tên Vũ tộc trẻ tuổi kia ôm tai bản thân kêu lên.
Gã Nhị thúc này Tô Trầm thật ra cũng quen biết, biết hắn tên Thúy Vũ Phong, là anh trai của Thúy Vũ Thương, mình phải gọi hắn Nhị bá.
Cho nên thời khắc này nghe được cái xưng hô này, Tô Trầm biết, tên Vũ tộc trẻ tuổi này khẳng định là con trai của lão đại Thúy Vũ Lưu Gia.
Vừa nghĩ tới đây, Tô Trầm rốt cuộc đã biết hắn là ai.
Thúy Vũ Khinh Ngôn.
Sở dĩ Tô Trầm trước đó không nhận ra hắn, là vì ở trong lời khai Thúy Vũ Không Ngân cho mình, căn bản chưa đem hắn liệt vào kẻ thù, mà là liệt vào tùy tùng.
Đúng vậy, Thúy Vũ Khinh Ngôn năm đó, là tùy tùng của Thúy Vũ Không Ngân.
Tuy cha của Thúy Vũ Khinh Ngôn là anh trai của Thúy Vũ Thương, nhưng Thúy Vũ Khinh Ngôn nhỏ tuổi hơn Thúy Vũ Không Ngân, thiên phú cũng không bằng Thúy Vũ Không Ngân. Cho nên ngày xưa vẫn luôn theo sau mông Thúy Vũ Không Ngân, là kẻ nịnh bợ, tùy tùng nho nhỏ của hắn. Chính bởi vậy ở lúc Tô Trầm điều tra, Thúy Vũ Không Ngân căn bản chưa đem hắn liệt vào kẻ thù, dẫn tới Tô Trầm gặp được cũng không nhận ra được.
Không ngờ chuyện đã qua lâu rồi, tùy tùng trước kia nổi lên, nhìn thấy Thúy Vũ Không Ngân cũng dám nói năng lỗ mãng, nếu không phải Thúy Vũ Không Ngân nói dối, vậy chỉ có thể là tiểu tử này gần đây có tiến bộ, muốn đem đại thụ ngày xưa biến thành hòn đá kê chân.
Về phần đúng như thế hay không ngay cả Tô Trầm cũng không thể xác định —— hẳn cũng không địch lại mình, nói áp chế là áp chế. Ở trong mắt người khổng lồ, đối mặt một con kiến cường tráng cùng một con kiến nhỏ yếu, quả thực rất khó nhìn ra chênh lệch giữa bọn nó.
Thời khắc này Thúy Vũ Phong nhìn thấy cái tai không trọn vẹn của Thúy Vũ Khinh Ngôn, trong lòng cũng kinh hãi không thôi: “Không Ngân, ngươi làm cái gì?”
Tô Trầm không nói một lời, chỉ hung tợn nhìn chằm chằm Thúy Vũ Khinh Ngôn, ánh mắt phun ra lửa giận, giống như có vô tận thù hận.
Nói đến kỹ năng diễn xuất, cũng coi như nhất lưu.
Nhưng diễn xuất này thật ra là học Vân Báo, nói về ta không nói chuyện chỉ dùng ánh mắt giết chết ngươi, không ai mạnh hơn Vân Báo, loại chất phác, dại ra, hung ác, ương ngạnh đó, bị Tô Trầm học triệt để từ trên người Vân Báo, có thể nói là trường phái diễn xuất trời sinh.
Nhìn thấy ánh mắt Tô Trầm, Thúy Vũ Phong cũng ngây người, biết sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy, hỏi Thúy Vũ Khinh Ngôn: “Chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Thúy Vũ Khinh Ngôn rụt cổ: “Ta chỉ nói hắn một câu, hắn liền nổi điên cắn ta.”
“Ngươi nói hắn cái gì?”
Thúy Vũ Khinh Ngôn cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Ta nói... Ta nói hắn bị người ta thông đít...”
Hít!
Thúy Vũ Phong hít thật sâu một hơi.
Không chỉ có hắn, cùng lúc đó lại có vài tên Vũ tộc cùng nhau tới đây, đồng thời nghe được lời này, trong đó còn có Thúy Vũ Thương.
“Ngươi nói cái gì?” Thúy Vũ Thương chấn động nhìn Thúy Vũ Khinh Ngôn, lại nhìn “con trai” mình, nhìn thấy vẻ mặt Tô Trầm, trong lòng đột nhiên hiểu, chỉ sợ Thúy Vũ Khinh Ngôn không nói sai.
Hắn túm cổ Thúy Vũ Khinh Ngôn: “Lời này ngươi là nghe ai nói?”
Thúy Vũ Khinh Ngôn rụt cổ nói: “Cùng nhau trở về với hắn còn có năm mươi tám vũ, bọn họ... Bọn họ cũng đều biết... Ta có thủ hạ, quen biết một người trong đó, trở về nói cho ta biết.”
Toàn thân Thúy Vũ Thương run rẩy, quay đầu lại nhìn con trai, đột nhiên hiểu được sự phẫn nộ của hắn.
Mặc cho ai có cảnh ngộ như vậy, lại bị người ta cạy vết sẹo, sợ là đều phải nổi điên nhỉ?
Trách không được sau khi trở về, tính cách con trai lập tức trở nên quái gở đi rất nhiều.
Thì ra nó vậy mà trải qua đau khổ như vậy.
“Khốn kiếp!” Thúy Vũ Thiên Tương tát một cái ở trên mặt Thúy Vũ Khinh Ngôn: “Loại lời này ngươi cũng có thể truyền bá?”
Thúy Vũ Khinh Ngôn cũng biết mình nói lời này là phạm vào tối kỵ, nhưng vẫn ấm ức nói: “Hắn cắn tai của ta!”
“Ngươi đáng đời!” Thúy Vũ Thiên Tương tức giận nhìn: “Lập tức trở về, nhốt ba ngày! Thương, mang con ngươi về, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vâng!” Thúy Vũ Thương nhận lệnh dẫn Tô Trầm về phòng.
Nhìn bóng lưng cha con bọn họ rời khỏi, Thúy Vũ Thiên Tương thở dài.
Hắn biết, chuyện này đả kích đối với Thúy Vũ Không Ngân sợ là rất lớn, nếu không tốt, có thể từ nay về sau không gượng dậy nổi.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, tiểu tử này sao lại làm được đè chặt Thúy Vũ Khinh Ngôn không thả?
Ngẫm lại hắn bị Nhân tộc bắt đi nhiều năm như vậy, thực lực nhất định chưa tiến thêm, thế mà còn có thể hành hung Thúy Vũ Khinh Ngôn. Điều này chỉ có thể có một lời giải thích, chính là Thúy Vũ Khinh Ngôn tiểu tử này gần đây lười tu luyện.
Vừa nghĩ tới đây, Thúy Vũ Thiên Tương quyết định thao luyện một phen hẳn hoi tiểu tử khốn kiếp này.
Thúy Vũ Khinh Ngôn còn đắm chìm ở trong thống khổ mất đi một cái tai, hoàn toàn không ngờ kế tiếp nhất định còn sẽ có một đoạn năm tháng địa ngục.
——————————————
Một ngày này, thành ngày trầm lặng của Thúy Vũ gia tộc.
Rất nhiều vũ đều đã biết “cảnh ngộ” của Thúy Vũ Không Ngân, cũng bởi vậy lý giải hành vi của hắn, vì thế hạ lệnh không cho phép người khác lấy điều này kích thích Tô Trầm, hơn nữa tận khả năng phong bế truyền bá, đừng để nhiều người biết thêm, đồng thời cũng cho Tô Trầm lý giải cùng tự do hạn độ lớn nhất, hy vọng hắn có thể bước ra khỏi bóng ma quá khứ.
Đây chính là thứ Tô Trầm cần.
Toàn bộ chuẩn bị làm chuẩn bị từ trước ở lúc này đã phát huy tác dụng, Tô Trầm có thể đúng lý hợp tình không giống với trước đây, có thể cực đoan, nóng nảy, dễ giận, quái gở, tuy có thể bởi vậy đưa tới người khác trào phúng, lạnh lùng đối đãi, chửi rủa, nhưng hắn không để ý. Đừng nói hắn không phải Thúy Vũ Không Ngân, cho dù có phải, hắn cũng sẽ không để ý.