Chương 1106 Cường viện (2)
Ở Vô Cực tông, Diêu Quang cảnh đã sớm tràn đầy, được xưng sinh trưởng thành mảngnhư cỏ dại. Một đám này đến vào lúc này, còn chưa phải toàn bộ thực lực của Vô Cực tông, chỉ là một đám chiến lực xuất sắc nhất ở cùng cấp bậc.
Lý Sùng Sơn đã cười dài nói: “Còn nói lời thừa với bọn chúng làm gì? Không phải tộc loại của ta, đều giết không tha!!!”
Theo hắn hô một tiếng, đám người Vô Cực tông đã ùa lên.
Hơn một trăm tên Diêu Quang cảnh rào rào trào lên, khí thế to lớn, cho dù là Y Ni Qua cửu hoàn đại áo thuật sư cũng không trêu vào nổi.
Tuy lão toàn lực phóng ra một cái cửu hoàn áo thuật, nhưng ngay sau đó, hơn một trăm mũi kiếm lóng lánh các loại màu sắc bổ ra, cho dù là cửu hoàn áo thuật cũng ngăn không được, ‘ầm ầm’một phen nện mạnh xuống, thủ đoạn của Y Ni Qua trực tiếp tan tành.
Lúc này Tô Trầm cũng không nương tay nữa, cười lớn lao về phía Lý Đạo Hồng, nói: “Lý Đạo Hồng, ngươi là của ta!”
Nhìn Tô Trầm bay tới, trong mắt Lý Đạo Hồng chợt lóesự tàn khốc, nhưng hắn chưa đi đối đầu, ngược lại kêu to: “Ta cũng là Nhân tộc, Tô Trầm, ngươi cần gì phải đau khổ ép nhau?”
Tô Trầm cười lạnh: “Kẻ đau khổ ép nhau là ngươi nhỉ? Ta cũng chưa mời ngươi tới.”
Nói xong Lưu Kim Chi Nhậnđã chém ra.
Lý Đạo Hồng kêu lên quái dị vung ra từng mảngthủy triều gió màu đen, hô lên: “Tha cho ta, ta nguyện từ nay về sau hóa thù thành bạn với ngươi!”
“Bạn bè như ngươi, vẫn là không có thì hơn!”Lưu Kim Chi Nhậnquấn quýt ngọn lửa màu đen.
“Tô Trầm, ta là vương tộcLiêu Nghiệp, ngươi dám giết ta?” Lý Đạo Hồng hò hét khàn cả giọng.
Hắn còn chưa thua, đã sợ chết trước, nói chuyện cũng mang theo hương vị đầu hàng.
Quả nhiên người quá thông minh, thì mất đi ý nghĩ vật lộn.
Tô Trầm lạnh nhạt nói: “Vương tộc thì sao? Đem các ngươi giết sạch rồi, còn lại đều là người của ta, ai lại biết? Với lại ngươi nỗi sỉ nhục của vương tộc, ta nếu giết, chỉ sợ Lý Vô Y cũng sẽ kêu một tiếng tốt, cảm tạ ta tiêu diệt cho hắn một cái phiền toái.”
Khi nói chuyện, phía sau đã hiện pháp tướng bốn mặt.
Pháp tướng ra, lửa đen lên, uy lực Lưu Kim Chi Nhậntăng vọt, đã thể hiện ra trạng thái mạnh nhất của Tô Trầm, một kiếm tiếp một kiếm không khách khí chém xuống, Lý Đạo Hồng chỉ cảm thấy quanh thân khắp nơi đều là bóng kiếm của Tô Trầm.
Lý Đạo Hồng tuy là hoang thú huyết mạch, nhưng Mộng Giảo huyết mạch ở trong thực chiến đứng cuối thất vương, Tô Trầm ngay cả người Sở gia cũng chém, huống chi Lý Đạo Hồng. Cho nên Lý Đạo Hồng hoàn toàn không phải đối thủ, chỉ trong khoảnh khắc đã bị Tô Trầm áp chế hoàn toàn.
Lý Đạo Hồng kinh hãi kêu to: “Tô Trầm, ta biết ngươi, ngươi ta đều có cảnh ngộ giống nhau. Chúng ta đều là đứa con được ông trời lựa chọn, không nên tự giết lẫn nhau như vậy.”
Tô Trầm cười lạnh: “Đó chỉ là cái nhìn của ngươi, ta lại không cho rằng như vậy.”
“Lão ăn mày! Lão ăn mày! Chúng ta đều được lão ăn mày lựa chọn, ngươi không thể giết ta!” Lý Đạo Hồng điên cuồng hô to.
Nhưng hắn có gọi lão ăn mày nữa cũng không có ai để ý đến hắn.
Người này tuy đầu óc không tầm thường, nhưng hoàn toàn không có dũng khí liều mạng, đối mặt nguy cơ sinh tử, một chút dũng khí cũng không có, chiến đấu càng tỏ rayếu thế. Hắn càng không có ý chí chiến đấu, thua càng nhanh. Thời khắc này Tô Trầm chém xuống một đònLưu Kim Chi Nhận, Lý Đạo Hồng không chống đỡ được nữa, bị một kiếm của hắn bổ bay đi, trước ngực văng máu tung tóe.
Mắt thấy Tô Trầm không nương tay đến giết, trong lòng Lý Đạo Hồng tuyệt vọng, hô lớn: “Được! Ngươi không cho ta đường sống, vậy mọi người cùng chết là được!”
Hắn nói xong cũng từ trong nguyên giới của mình lấy ra một vật.
Đó là một lá cờ phướn, trên lá cờ ngưng tụ mảng lớn âm khí, sát khí nồng đậm đến mức quả thực muốn chảy nước, mơ hồ thậm chí còn có thể nghe được tiếng rít thê lương.
“Đây là...”Ngay cả Tô Trầm cũng chưa từng thấyvật này.
Mặt Lý Đạo Hồng dữ tợn: “Đây là ngươi ép ta!”
Nói xong lay động lá cờ phướn mây trong tay, chỉ thấy sương mù đen cuồn cuộn tràn ra, theo một mảng tiếng kêu thê lương, từng quỷ ảnh hư vô mờ mịt đã xuất hiện.
“Tô Trầm cẩn thận, là sát quỷ!” Lý Sùng Sơn đã hô to lên.
Nguyên Hoang đại lục vốn không có quỷ quái, sinh linh sau khi chết hồn phi phách tán.
Nhưng luôn có một số người muốn bất tử, mưu toan trường sinh, hoặc mượn dùng quỷ lực để mình dùng, do đó nghĩ đủ loại biện pháp.
Áo tộc bởi vậy có triệu hồi vong linh, Nhân tộc cũng có hồn phách ngưng tụ lại, Linh tộccàng thoát ly thân thể, lấy hình thức linh thể tồn tại nhân gian, có thể xưng là quỷ quái khác loại.
Nhưng còn có một loại thuật càng thêm ác độc, tà ác, chính là sát quỷ thuật.
Lấy thuật này ngưng kết thành vong hồn bất tử, là ác quỷ thật sự, hung dữ vô cùng, dữ tợn bá đạo, sức chiến đấu cũng rất mạnh.
Vì để sát quỷ mang lệ khí, có thù hận bất diệt đối với sinh linh, bởi vậy chỉ có thể tinh luyện từ sinh mệnh còn sống, thủ pháp có thể nói cực kỳ ác độc, cho nên sớm bị liệt vào cấm thuật, không được sử dụng. Không ngờ Lý Đạo Hồng lại ngầm luyện chế sát quỷ.
Nhìn trong quỷ phiên nàycủa hắn, sát quỷ cả trăm cả ngàn, hiển nhiên sinh mệnh bị hắn hại chết sớm đã không phải số ít.
Trách không được Lý Đạo Hồng lúc trước chết sống không muốn lấy ra, hắn nếu lấy ra, cho dù là vương tộc cũng phải thành kẻ địch chung của Nhân tộc.
Có một số việc, một khi làm thì không có khả năng quay đầu nữa.
Lý Đạo Hồng rất rõ hậu quả khi mình làm như vậy, hắn vương tử tôn quý, vốn có thể không cần vì một cái gọi là con bài chưa lật mà như thế.
Nguyên nhân thật sự hắn làm như vậy, thật ra vẫn là vì kích thích.
Trong năm tháng trước kia, Lý Đạo Hồng nhận hết nhục nhã, cả tâm linh cũng bởi vậy vặn vẹo.
Tuy về sau hắn thành thiên tài, khôi phục địa vị cao quý, nhưng bởi vậy chịu ảnh hưởng, tạo ra tính cách lại không thay đổi, sự vặn vẹo kia cũng hoàn toàn hòa hợp một thể với hắn.
Rất nhiều người cho rằng Lý Đạo Hồng về sau trả thù chính là toàn bộ thể hiện của tính cách hắn.
Bọn họ sai rồi.
Những sự trả thù đó chỉ là một góc của tảng băng trôi trong tâm lý biến thái của Lý Đạo Hồng, ai cũng sẽ không ngờ được Lý Đạo Hồng làm ra chuyện như vậy thật ra đã cực kỳ khắc chế bản thân rồi.
Trong bóng tối, hắn càng thêm điên cuồng!
Phần điên cuồng này phát huy đến mức tận cùng, thành quả của nó chính là Sát Quỷ Phiên trong tay hắn.
Đúng vậy, hắn không phải vì con bài chưa lật mà tạo ra Sát Quỷ Phiên, mà chi là vì tra tấn sinh linh, xem bọn họ kêu rên ở trong lòng bàn tay mình, hưởng thụ bọn họ thống khổ mà tạo ra.
Về phần dùng để chiến đấu, đó chỉ là kèm theo mà thôi.
Thời khắc này lấy ra Sát Quỷ Phiên, sát quỷ lên hết, gió âm gào thét, rú thảm liên tục, toàn bộ đại điện đều lâm vào một mảng tiếng quỷ khóc.
Từng quỷ hỏa khô lâu kia càng liều mạng hướng Tô Trầm táp tới. Tô Trầm phát hiện, Lưu Kim Chi Nhận của mình thế mà không làm gì được lũ sát quỷ này, ngay cả Sí Hỏa Hắc Viêm hiệu quả đối với nó cũng có hạn.