Chương 1113 Nhập cốc (1)
Đáng tiếc đụng phải Tô Trầm, bọn họ xem như đụng phải đối thủ rồi.
Có Nguyên Cốt Quyền Trượng, Tô Trầm chỉ cần chịu trả giá, thật sự không sợ bọn họ dùng thủ đoạn gì.
Nghe được ý kiến của Tô Trầm, mọi người hiểu ý.
Thạch Khai Hoang vỗ vỗ bả vai Tô Trầm: “Tự mình cẩn thận một chút, không có việc gì đừng mù quáng, có thể sớm trở về một chút thì sớm trở về một chút. Đi đêm nhiều, chung quy khó tránh khỏi gặp ma.”
Tô Trầm mỉm cười: “Conbiết rồi, con sẽ cẩn thận.”
Thạch Khai Hoang trừng mắt nhìn hắn một cái: “Chỉ biết ứng phó ta.”
Vẫn là Sở Anh Uyển đi tới, nói khẽ với Tô Trầm: “Sớm đi trở về, uốngrượu mừng đạo sư ngươi.”
Tô Trầm kinh ngạc nhìnSở Anh Uyển, Sở Anh Uyển đỏ mặt, bước đi như không có việc gì.
Tô Trầm mừng rỡ, nói với Thạch Khai Hoang: “Chúc mừng đạo sư.”
Thạch Khai Hoang xấu hổ đằng hắng cổ họng, chưa nói gì cả đã rời đi, chỉ là đám người phía sau đều cùng nhau phát ra tiếng cười trộm khe khẽ, hiển nhiên việc này mọi người sớm đã biết.
Lúc này bọn ngườiAnh Doanh còn ở bên ngoài nhìn.
Đại điện đã mở, tuy mọi người đều muốn đi vào, nhưng ai cũng biết có thể đi vào không ai không phảihạng người mạnh mẽ, chút trình độ này của mình tiến vào, là tìm chết mà thôi.
Chỉ là muốn bọn họ cứ như vậy rời khỏi, lại không nỡ.
Anh Doanh lại tránh không được suy nghĩ, không biết tiên sinh như thế nào rồi.
Một mặt tin tưởng Tô Trầm không có việc gì, một mặt khác lại lo cho an nguy của hắn, trong lòng rất không nỡ.
Cứ như vậy không biết trôi qua bao lâu, đột nhiên trong đại điện có một đợt động tĩnh ầm ầm ầm.
Chỉ thấy rất nhiều Nhân tộc từ bên trong lao ra.
Những Nhân tộc này mọi người từng thấy, cũng là tiến vào cuối cùng trong rất nhiều thế lực, chỉ bởi người đông thế mạnh, mọi người cũng không dám chặn. Không ngờ thời khắc này lại là đi ra trước hết.
Những người này lúc đi vào khí thế hùng hổ, khi đi ra mỗi người vội vội vàng vàng, ùn ùn hò hét“Chạy mau đi!”.
Sau đó chỉ thấy Y Ni Qua khí thế to lớn lao ra, cửu hoàn áo thuật tàn sát, đánh cho mọi người chạy trối chết.
Trên trời dưới đất, chỉ thấy một mình Y Ni Qua sừng sững trên không trung, trong tay còn cầm một cái cánh chim, rõ ràng chính là Thần Chi Vũ Dực.
Y Ni Qua ngạo nghễ nói: “Bảo tàng nơi đây đã thuộc hết về ta, tha các ngươi không chết, mau cút đi!”
Đám Nhân tộc kia đã hốt hoảng chạy trốn.
Đợi mọi người rời đi, Y Ni Qua nhìn chung quanh một lần, lúc này mới rời đi.
Sau đó thì sao?
Hết rồi?
Chỉ như vậy là hết rồi?
Đám tán vũ kia nhìn nhìn lẫn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Rốt cuộc có kẻ to gan đi vào, nhìn thoáng qua, bị dọa chạy ra: “Ai chưa đi ra chết hết rồi!”
Cái gì?
Chúng vũ kinh hãi.
Chẳng lẽ ngay cả Dạ Thần Dương cũng...
Trong lòng Anh Doanh càng run lên, vội chạy qua xem, chỉ thấy trong điện thi thể đầy đất, nào có ai còn sống.
“Thanh Ngân tiên sinh! Thanh Ngân tiên sinh!” Anh Doanh lớn tiếng hô.
Lại là không ai đáp lại.
Chẳng lẽ Thanh Ngân tiên sinh đã chết?
Anh Doanh ngơ ngác đứng, lã chã rơi lệ.
“Ngươi là đang tìm ta sao?”
Một thanh âm đột nhiên vang lên ở sau lưng.
Anh Doanh bị dọa giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy Tô Trầm chính cười hì hì nhìn mình.
Nhìn thấy nụ cườicủa Tô Trầm, Anh Doanhngẩn ra hồi lâu, rốt cuộc nín khóc mỉm cười.
Dưới bầu trời trong xanh, một chiếc xe vũ đang bay lượn.
Cô nương đánh xe thanh xuân xinh đẹp, mang theo tiếng cười vui vẻ chỉ thiếu nữ mới có.
“Công tử, kế tiếp chúng ta đi chỗ nào đây?”Thiếu nữquay lại nhìn bên trong xe vũ hỏi.
“Bảo ngươi đi thẳng về phía trước thì cứ đi thẳng, không nên nhiều vấn đề như vậy.” Tô Trầm không ngẩng đầu lên nói.
“Vâng.”Thiếu nữ chu mỏ, trong ánh mắt lại dâng lên sự khoái hoạt.
Đánh xe, thậm chí bắt đầu hát tiểu khúc.
Cho nên nàng cũng không biết, thật ra ở nơi nàng nhìn không thấy, có một vị đại áo thuật sư đang yên lặng đi cùng với nàng, thậm chí đang nói chuyện với Tô Trầm.
“Còn có một ngày đường, là tớinúi Vạn Độc rồi, tổng bộ Vận Mệnh Chi Thủ cùng Linh Quang học viện ở ngay nơi đó.”
“Không ngờ được Vận Mệnh Chi Thủtiếng tăm lừng lẫy, lại là ở núi Vạn Độc loại địa phương không có một ngọn cỏ này, các ngươi thật đúng là giấu đủ sâu đấy.” Tô Trầm cười nói.
Núi Vạn Độc là nơi kịch độc tiếng tăm lừng lẫycủa địa khu Vũ tộc.
Nếu chỉ là có kịch độc thì thôi, vấn đề là núi Vạn Độc nghe nói có hơn vạn loại kịch độc cổ quái, hỗn tạp cùng một chỗ, ở sâu trong đó, mỗi giờ mỗi khắc đều phải chịu kịch độc khảo nghiệm.
Ngươi giải được một loại độc, không giải được mười loại độc, thậm chí nhiều loại hơn nữa.
Sẽ có một loại độc là ngươi không thể ứng đối, khó có thể kháng cự.
Chính bởi vậy, núi Vạn Độc trở thành cấm địa, tuyệt địa, tử địanổi tiếng của Vũ tộc.
“Chuyện này cũng không có cách nào cả, nếu không có nơi hiểm yếu bực này, Vũ tộc sợ là đã sớm giết đến rồi.” Y Ni Qua trả lời.
“Đã như vậy, Vận Mệnh Chi Thủ lại là ứng đối độc của núi Vạn Độc như thế nào đây?” Tô Trầm hỏi.
Y Ni Qua lúc này mới trả lời, thì ra Vũ tộc từng có một vị đại sư về độc, vẫn luôn nghiên cứu một loại phương pháp có thể đối phó toàn bộ thuốc độc, do đó đem độc của núi Vạn Độc tiêu trừ sạch sẽ, cuối cùng đem núi Vạn Độc hóa thành lãnh địa. Nghe nói về sau hắn quả thực đã thành công, nhưng vị đại sư này chưa đem phương pháp đó lấy ra, mà là hy vọng lấy giá trên trời bán cho Vũ tộc.
Bởi vì hắn đòi giá quá cao, Vũ tộc mãi không đáp ứng, đàm phán của hai bên bởi vậy lâm vào cục diện bế tắc. Đối với Vũ tộc mà nói, có thể có nhu cầu này chỉ có Vũ tộc, mà đối với vị đại sư về độc kia mà nói, có thể cung cấp phương pháp giải quyết cũng chỉ có hắn.
Hai bên đều cho rằng mình chiếm quyền chủ động, ai cũng không chịu nhượng bộ, do đó giằng co.
Vận Mệnh Chi Thủ ở sau khi biết việc này, phát hiện cơ hội.
Bọn họ không phải là Vũ tộc, không cần đường hoàng, mua không nổi, chúng ta trực tiếp cướp.
Vận Mệnh Chi Thủ phái ra vài vị cường giả trực tiếp tìm tới vị đại sư về độc kia ý đồ dùng sức mạnh cướp, không ngờ vị đại sư về độc kia thực lực không kém, ở dưới mấy vị áo thuật sư cấp cao vây công thế mà còn chạy thoát. Tuy như thế, hắn vẫn bị thương nặng, sau đó không lâu chết đi, phương pháp giải vạn độc hắn phát minh cũng bởi vậy biến mất không dấu vết.
Nhưng Vận Mệnh Chi Thủ trái lại cũng không uổng công lần này, bọn họ ởtrong phòng thí nghiệm củavị đại sư về độc này đã phát hiện một phần phương pháp điều phối.
Phương pháp điều phối là tác phẩm của đại sư về độc ngày trước, cũng là nhằm vào núi Vạn Độc mà nghiên cứu phát triển, tuy không giải được toàn bộ độc, nhưng lấy nghiên cứu chế tạo thuốc giải, lại có thể cho người sử dụng qua lại tự nhiên ở đại bộ phận khu vực của núi Vạn Độc.
“Thì ra là như thế, nói như vậy, loại phương pháp giải vạn độc kia cứ như vậy không còn nữa?” Tô Trầm hỏi.
Y Ni Qua trả lời: “Phải, chỉ nghe nói là một món đồ, có thể cắn nuốt toàn bộ độc tính, nơi đi qua, không giữ lại chút độc nào. Chỉ tiếc sau khi bị mang đi, như thế nào cũng không tìm được.”