← Quay lại trang sách

Chương 1114 Nhập cốc (2)

Hả?

Tô Trầm nghe sao lại quen thuộc như vậy?

Hắn không khỏi nhớ tới mình năm đó ở thànhTrường Bàn đạt được quyển da dê kia.

Nói chính xác, đó là một loại sinh vật cực kỳ nhỏ bé, lấy ăn độc mà sống, lúc không có độc sẽ tự phát ngủ đông.

Những năm gần đây Tô Trầm gặp không nhiều cường giả về độc, cho nên cũng chưa dùng đến nó như thế nào cả, nhưng thời khắc này nghe Y Ni Qua nói, Tô Trầm mơ hồ có loại cảm giác nhặt được bảo vật.

Sẽ không là cuốn da dê này của mình chứ?

Hắn nghĩ.

Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Nếu là như vậy, thì có ý tứ rồi.

Thực độc trùng (sâu bọ ăn độc) này không những có thể ăn độc, còn có thể phóng độc, dùng tốt thật ra uy lực rất mạnh. Chỉ là Tô Trầm trước giờchưa nghiên cứu phương diện này, cho nên cũng chưa phát huy tác dụng của nó như thế nào cả. Nhưng bây giờ đã đến núi Vạn Độc, trái lại có thể thử hiệu quả của nó chút, xem xem là núi Vạn Độc trở thành đồ ăn của nó, hay là nó cũng có độc không thể tiêu hóa được, cuối cùng chết dưới độc.

Rất nhanh đã tới núi Vạn Độc.

Xa xa nhìn lại, núi Vạn Độc khắp nơi đều có một loại thực vật đỏ như máu, loại thực vật này tên làhoa Vạn Niên, một loại độc thực, cũng là thực vật duy nhất có thể sinh tồn ở núi Vạn Độc. Toàn thân nó đều là độc tính, người ta nếu chạm vào, nhẹ thì thối rữa da, nặng thì chết ngay tại chỗ.

Vừa thấy huyết thực quen thuộc này, Anh Doanh liền biết mình đã tới nơi nào.

“Công tử, nơi này là núi Vạn Độc, phía dưới đều là kịch độc, dù là trên đỉnh núi cũng có lượng lớn khí độc, chúng ta không thể tới gần hơn nữa!”

Tô Trầm trong nháy mắt ném bay ra một cái ngọc bội: “Bớt nói nhảm, tiếp tục bay.”

Ngọc bội là thứ Y Ni Qua cho hắn, bên trong đựng một viên thuốc đặc chế, chính là căn cứ phương pháp điều phối của vị đại sư về độc kia chế tạo. Có viên thuốc, thì có thể đem toàn bộ độc tố bảo trì ở phạm vi cách mình ba trượng.

Viên thuốc có tính bốc hơi, cho nên qua mỗi một đoạn thời gian phải đổi mới.

Vận Mệnh Chi Thủ chính là thông qua phương thức này bảo đảm bản thân an toàn, khiến bất cứ thành viên nào mặc dù phản bội cũng không thể tạo thành thương tổn to lớn với Vận Mệnh Chi Thủ.

NhưChức Hỏa Nữ, tuy trà trộn vào Vận Mệnh Chi Thủ, nhưng nàng nhiều nhất vận chuyển trộm một hai viên thuốc ra ngoài, lại không cách nào thay đổi đại cục.

Anh Doanh đoán được đây có thể là vật giải độc, lại vẫn có chút không dám, năn nỉ quay đầu nhìn Tô Trầm, lại phát hiện toàn bộ tay chân của mình đều không thể động đậy, xe vũ lại đã tự động hạ xuống, rơi hướng về trong núi.

Thấy tình hình này, Anh Doanh sợ tới mức kêu to a a, chỉ là đợi tới sau khi xe vũ rơi xuống đất, mắt thấy mình không sao, lúc này mới ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Thật sự không có việc gì?”

“Ngươi luôn không nghe lời như vậy.”

Anh Doanh thè lưỡi: “Biết rồi, lần sau công tử bảo ta làm cái gì ta cũng làm, dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng không lùi bước.”

“Vậy được,nhìn thấy tảng đá lớn phía trước không? Dùng đầu của ngươi đi húc nó.”

“A? Vì sao?”

“Ngươi không phải nói núi đao biển lửa cũng đi sao? Lao vào đá cũng không làm?”

Anh Doanh liền cười lấy lòng nói: “Người ta nói chút thôi, cần gì coi là thật chứ.”

Tô Trầm liền thở dài: “Đáng tiếc ta lại là nghiêm túc.”

Hắn đi ra, thật sự đi đến trước tảng đá lớn kia, sau đó vỗ vỗ tảng đá lớn.

Chỉ thấy tảng đá lớn kia không ngờ tự động mở ra, lộ ra một cánh cửa thật lớn, phía sau lại là một thung lũng.

“Đây là...” Anh Doanh kinh ngạc không khép được miệng.

“Linh Quang học viện.”

“Vận Mệnh Chi Thủ?” Anh Doanh thất thanh.

“Không sai.” Thân hình Y Ni Qua lặng yên xuất hiện, cười tủm tỉm nói với Anh Doanh.

“A!” Anh Doanh nhìn thấylão sợ tới mức kêu ra tiếng.

Nàng như thế nào cũng không ngờ đượccửu hoàn đại áo thuật sư kia ở trong kho tàng bí mật của Ngọc Thanh Lam “tùy ý quát tháo” đánh cho toàn bộ đối thủ chạy trối chết thế mà sẽ xuất hiện ở đây.

Ngay sau đó chuyện thứ nhất nàng làm lại là che ở trước người Tô Trầm: “Công tử ngươi đi mau, ta ngăn cản lão!”

Thế mà còn có tâm tư bảo hộ Tô Trầm, khiến Tô Trầm cũng không biết nói gì.

Nhìn Y Ni Qua một cái, Tô Trầm nói: “Từ hôm nay trở đi, nàng là đệ tử của ngươi.”

“Tuân mệnh, chủ nhân của ta.” Y Ni Qua cung kính trả lời.

“Chủ... Chủ nhân?” Anh Doanh bị xưng hô này làm cho hoàn toàn ngây dại.

Thẳng đến lúc này nàng mới phát hiện, thì ra mình chưa từng nhìn rõ nam tử tênThanh Ngân này.

Nàng kinh ngạc nhìn Tô Trầm, đối phương đang mỉm cười nhìn mình.

Hắn nói: “Đi thôi, theo Y Ni Qua học tập cho tốt, tương lai của ngươi sẽ tốt hơn.”

Đi theo... Y Ni Qua?

Anh Doanh đột nhiên hiểu ra cái gì, nàng kêu to: “Công tử, đừng vứt bỏ ta, đừng vứt bỏ ta mà!”

Tô Trầm lại phất phất tay, Y Ni Qua đã túm lấy Anh Doanh tiến vào thung lũng.

Nhìn nàng cứ như vậy rời đi, Tô Trầm cũng nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Xin lỗi, nhưng đây là cách giải quyết tốt nhất.”

Anh Doanh theo mình nhất định không có kết quả gì tốt, mà hắn cũng không tính lập hậu cung cho mình nữa, cứ như vậy giải quyết tất cả, rất tốt.

Mắt thấy Y Ni Qua đem Anh Doanh mang đi, bản thân Tô Trầm cũng đi vào trong thung lũng.

Hắn chưa trải qua Y Ni Qua dẫn tiến, bởi vì hắn căn bản không tính đi tuyến đường ngụy trang nữa.

Dựa theo cách nói của Y Ni Qua, Linh Quang học viện trừ Y Ni Qua, mạnh nhất chỉ là một vị bát hoàn áo thuật sư.

Bát hoàn áo thuật sư đã không ở trong mắt hắn, đã như vậy, hắn còn cần cố kỵ cái gì?

Trực tiếp xông vào cướp đồ rồi rời đi là được.

Cho nên Tô Trầm cứ như vậy tiến vào trong thung lũng.

Theo hắn tiến vào, trong thung lũng rất nhanh đã vang lên tiếng cảnh báo.

Rất nhiều đạo sư của Linh Quang học viện bay tới, nhìn thấy Tô Trầm, cũng không chào hỏi một lần nào, bắt đầu chính là áo thuật mình sở trường tiếp đón.

Vận Mệnh Chi Thủ chịu Vũ tộc truy nã, làm việc cẩn thận nhất, phàm là kẻ chưa được cho phép xâm nhập đều coi là kẻ địch, thà giết lầm hơn bỏ sót.

Linh Quang học viện làm lực lượng hậu bị của Vận Mệnh Chi Thủ, tự nhiên cũng kế thừamột nguyên tắc này, ra tay tuyệt không khoan dung.

Tô Trầm cười khinh miệt, cánh chim sau lưng mở ra,ánh sáng phong lôichấn động mạnh, đã hình thành một quả cầu sét thật lớn, cứ như vậy hướng tới một đám đối thủ lao đi thẳng tắp.

Các áo thuật sư kia ai cũng chưa từng thấy cách chiến đấu này, đều bị dọa giật mình, ùn ùn phi hành tránh né, bất đắc dĩ làtốc độ Tô Trầm nhanh hơn bọn họ, quả cầu sét nàycứ như vậy cuốn theo vô tận hào quang lôi điện lao đi, chạm mỗi một gã, tia điện tựa như xúc tu bắt lấy một cái, chỉ trong nháy mắt, hơn mười tên áo thuật sư xông lên đã bị lôi điện của Tô Trầm vây trói.

Ai cũng chưa từng gặp loại thủ đoạn này, mỗi người đều kinh hãi.

Điều này không kỳ quái, bởi vì đây vốn chính là một trong các thành quả Tô Trầm mấy ngày nay nghiên cứu lôi điện đạt được.