Chương 1138 Mẫu Thần Cung (Trung) (2)
Một lát sau lại đến, lại trực tiếp dẫn Tô Trầm đi Thánh Tẩy Các, chỉ là dọc theo đường đi không thể hiện hoà nhã gì cả với hắn.
Tô Trầm cũng không để ý.
Đến Thánh Tẩy Các, chỉ thấy một nữ Vũ tộc xinh đẹp tôn quý đang đứng ở nơi đó.
Tuy đưa lưng về Tô Trầm, nhưng rơi vàotrong mắt Tô Trầm, lại không tự chủ được sinh ra tâm tình ngước nhìn núi cao.
Cũng may Tô Trầm có Thành Lũy Tâm Linh, ngay sau đó đã đem tâm tư kính ngưỡng cúng bái này trừ đi, biết đây là tác dụng của áo thuật tâm linh nào đó, là một loại hiệu ứng quầng sáng rộng khắp. Hắn nếu lấy tâm linh áo thuật ngăn cản, cũng có thể nhìn, nhưng sẽ bại lộ thực lực của mình.
Thời khắc này tớiphía saugiáo hoàngU Mộng Hoa Liên, Tô Trầm lấy giáo lễ ra mắt, nói: “Không Ngân ra mắt giáo hoàng điện hạ.”
U Mộng Hoa Liênlúc này mới xoay người: “Đứng dậy đi.”
Tô Trầm lúc này mới ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt cao quý lạnh lùng xinh đẹp, diện mạo đẹp thì đẹp đấy, lại mang theo lạnh lùng khó có thể thân cận, làm người ta chỉ dám ngưỡng mộ mà nhìn từ xa.
Thời khắc này đối phương lạnh lùng như thế nhìn Tô Trầm một cái, Tô Trầm liền cảm giác giống như một chậu nước lạnh giội xuống, thế mà có loại cảm giác toàn thân phát lạnh.
U Mộng Hoa Liên lúc này mới nói: “Việc tây nam, ta đã phái người tìm hiểu. Ngươi nghĩ hẳn chỉ may mắn gặp dịp, mới biết trước một ít. Ta chỉ cần chờ hai ngày, có thể biết được tình huống cụ thể, ngươi lại dựa vào cái gì lấy vẻn vẹn tin tức, để đòi lấy tư cách thánh tẩy?”
Tô Trầm lúc này mới trả lời: “Bẩmđiện hạ, việc tây nam, ta quả thực may mắn gặp dịp, nhưng ta biết, so với giáo hoàng nghĩ đến càng nhiều. Có một số việc, ai chưa từng tự mình trải qua, là vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội biết được. Còn có, thứ ta muốn, thật ra cũng không phải thánh tẩy, mà là...”
Hắn cũng không nói gì tiếp, chỉ cúi thấp đầu.
U Mộng Hoa Liên lạnh lùng nói: “Nói, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”
Tô Trầm lúc này mới nói: “Giáo hoàng nghĩ hẳn biết một số chuyện xảy ra trên người ta.”
U Mộng Hoa Liên liền thở dài: “Biết một ít, chính bởi vậy, ta mới tha thứ ngươi hôm nay bất kính. Chuyện cũ đã qua, ngươi cũng nhìn thoáng ra chút đi.”
Tô Trầm trước đó tỉ mỉ bố trí rốt cuộc nổi lên tác dụng, Vũ tộc biết quá khứ không chịu nổi của Thúy Vũ Không Ngân, ít nhiều cũng sẽ tha thứ một ít hành vicủa Tô Trầm, ôm sự lý giải, đồng tình đối với đủ loại tình huốngcủa hắn.
Đây chính là điều Tô Trầm muốn.
Tô Trầm đã nói: “Ta cũng từng muốn nhìn thoáng ra, hơn một năm qua, ta du lịch núi sông trong nước, chính là muốn gửi gắm tình cảm sơn thủy, nhìn nhạt sự đời. Nhưng đáy lòng đã bị thương, chung quy không thể dễ dàng lau đi, càng quan trọng hơn là, nó đã trở thành một cái khúc mắc, ảnh hưởng ta nghiêm trọng, khiến ta không thể đánh vỡ bức tường trong tâm, nửa bước khó tiến.”
“Thì ra là như thế, ngươi cũng không dễ dàng gì vẫn như cũ duy trì được lòng tiến thủ.”U Mộng Hoa Liên có chút hiểu: “Cho nên ngươi hy vọng ta có thể giúp ngươi?”
Tô Trầm đã quỳ xuống nói: “Vũ nhục ta thừa nhận, chỉ có máu Nhân tộc mới có thể rửa sạch, mà muốn làm được điểm ấy, ta nhất định phải khiến mình mạnh hơn. Nhưng tâm cảnh của ta xảy ra vấn đề, ta đối với tín ngưỡng cũng không thành kính nữa, ta không chỗ nào để đi, không cách nào nghĩ thông. Sau khi biết việctây nam, ta mới rốt cuộc ý thức được có cơ hội. Ta không cầu cái khác, chỉ cầu có thể đạt được một lần ân điểngiáo hội, để ta...”
Hắn cũng không nói gì tiếp, chỉ là thanh âm lại đã khóc không thành tiếng.
U Mộng Hoa Liên từ từ thở dài: “Tâm tư của ngươi, ta hiểu. Ngươi là đứa nhỏđáng thương, nhưng một chút đau khổ đã khiến ngươi mất đi tín ngưỡng, tín ngưỡng của ngươi không kiên định như thế sao?”
Tô Trầm cúi đầu không nói.
Hắn biết nếu mình nhả ra, như vậy chuyện kế tiếp liền khó mà nói.
Hắn tới nơi này, là vì giao dịch, mà không phải vì cái gì khác, bởi vì chỉ có giao dịch, mới có thể khiến hắn đạt được cơ hộimình muốn.
U Mộng Hoa Liên không biết tâm tưquỷ của hắn, thấy hắn làm như đã quyết định tâm tư, hừ một tiếng: “Nói ra tình huống cụ thể tây nam trải qua, ta sẽ căn cứ giá trị tin tức để phán đoán cống hiếnngươi nên có.”
“Vâng!” Thấy nàng nói như vậy, Tô Trầm cũng không nhiều lời, nói thẳng: “Hoang thú là một con cóc của núi Vạn Độc.”
“Núi Vạn Độc? Vận Mệnh Chi Thủ? Chẳng lẽ có liên quan với bọn hắn?”U Mộng Hoa Liênchấn động.
“Vâng, Khắc Lôi Tây Đạt tự tay dùng lôi phạt chi mâu đánh trúng hoang thúngủ saytrong lòng đất, khiến nó thức tỉnh.” Tô Trầm nói.
Hắn nói cũng không sai, Vạn Độc Thiềm Thừ thật là bị một phát mâu kia của Khắc Lôi Tây Đạt đánh tỉnh, chỉ là quên bộ phậnTô Trầm đào thông lòng đất, dẫn đường công kích.
U Mộng Hoa Liên ngạc nhiên: “Đây là vì sao? Chẳng lẽ hắn không cần Vận Mệnh Chi Thủ nữa sao? Hắn điên rồi sao?”
“Cái này không rõ, nhưng ngày đó xảy ra chuyện, ta nhìn thấy hắn quả thực có chút thần trí không rõ.” Tô Trầm trả lời.
Vẫn là một câu nói thật, chỉ là quên quan hệnhân quả thần trí Khắc Lôi Tây Đạt không rõ.
U Mộng Hoa Liên hoàn toàn không biết nói gì.
Sao có thể?
Khắc Lôi Tây Đạt sao có thể thần trí không rõ? Lại vì sao sẽ phóng thích hoang thú? Cái này quá ù ù cạc cạc rồi.
“Biết động hướng của hoang thú sao?”U Mộng Hoa Liên hỏi.
Tô Trầm lắc đầu: “Lúc ta rời khỏi, nó còn ởrống giậntại chỗ, không rõ động hướng cụ thể.”
Sắc mặt U Mộng Hoa Liên lập tức trầm xuống.
Biết nàng không hài lòng, Tô Trầm vội tiếp một câu: “Nhưng ta biết, Khắc Lôi Tây Đạt đang hướng về bên này.”
“Ngươi nói cái gì?”Trong mắt U Mộng Hoa Liên đột nhiên phát ra thần quang, khí thế vốn đã mênh mông chợt tăng vọt, như núi ép xuống.
Tô Trầm đúng lúc biểu hiện ra bộ dángkhông chịu nổi.
U Mộng Hoa Liên hỏi: “Biết hắn ở đâu?”
“Khi ta đến, nhìn thấy hắn đã sắp đến dưới chânđỉnh Vân Miểu.”
Nghe được lời này, tâm tình U Mộng Hoa Liên rung lên, sau đó khẽ lật tay, trong tay hiện ra một quầng thánh quang, sau đó thánh quang này cứ như vậy bắn ra từng luồng một.
Tô Trầm biết, đây đúng là phương thứcsưu tầmđộc đáo của U Mộng Hoa Liên.
Chỉ cần là ở dướiđỉnh Vân Miểunày, U Mộng Hoa Liên cố ý tìm kiếm, thật đúng là không có bất cứ người nào có thể chống đỡ được sự tìm kiếm của nàng.
Một lát sau, U Mộng Hoa Liên thu tay lại, nói: “Tìm được rồi, quả nhiên là hắn, đang lén lút ngoài đỉnh núi!”
Đối với U Mộng Hoa Liên mà nói, Khắc Lôi Tây Đạt lén lút ở ngoài đỉnh Vân Miểu khẳng định không phảichuyện gì tốt, quá nửa là muốn bất lợiđối với Vũ Thần Giáo.
Vô luận hoang thú hay là Khắc Lôi Tây Đạt đều là việc lớn, hoang thú việc lớn, nhưng mà Khắc Lôi Tây Đạt càng gần hơn.
Cho nên U Mộng Hoa Liên phát ra một tiếng rít, đã hướng về phương xa bay đi.
Muốn đối phó một vị Truyền Kỳ đại áo thuật sư, U Mộng Hoa Liên vị giáo hoàngnàyđích thân ra trận cũng không kỳ quái.
“Điện hạ!” Tô Trầm hô một tiếng.
U Mộng Hoa Liên quay đầu nhìn Tô Trầm một cái, ánh mắt lộ ra nét chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Thúy Vũ Không Ngân đưa tới tin tứcquý giá, tính là kính dâng bậc ba, ban cho ngợi khen, Ngọc Lưu Hương xử lý. Hồng y giáo chủ khác đi theo ta.”
Nói xong đã tung người đi tìm Khắc Lôi Tây Đạt quấy rầy.