Chương 1147 Bảo vật (1)
Loại tình huống này, có vũ đến giúp mình chia sẻ tiếng xấu, cùng nhau gánh tiếng xấu cũng tốt.
Nghĩ đến đây, U Mộng Hoa Liên gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi gặp Vĩnh Dạ bệ hạ.”
“Không có vấn đề.” Nghe được câu trả lời này, Khắc Lôi Tây Đạt thở phào một cái.
Xử lý xong U Mộng Hoa Liên, kế hoạch lớn của mìnhcoi như đã hoàn thành một phần ba.
Đang muốn rười đi, vài tên tín đồ Vũ Thần trên đỉnh Vân Miểu đã bay xuống cực nhanh.
Họ tớitrước người U Mộng Hoa Liênrồi quỳ xuống, hô to: “Ra mắt giáo hoàng điện hạ, việc lớn không ổn rồi!”
“Nói.” Đã đoán được là chuyện gì nên U Mộng Hoa Liên bình tĩnh nói.
“Thúy Vũ Không Ngân đã cướp sạch kho tàng bí mật!”
“Biết rồi.”U Mộng Hoa Liên thản nhiên nói. Quả nhiên, tiểu tử này vẫn làm như vậy sao? Mà Khắc Lôi Tây Đạt khốn kiếp này, cũng cố ý phối hợp hắn, kéo dài thời gian của mình.
U Mộng Hoa Liên liếc qua Khắc Lôi Tây Đạt, nàng cũng đoán được dụng ý của Khắc Lôi Tây Đạt.
Lão già kia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ mặt chuyện không liên quan tới mình, thật ra cũng biết đối phương đoán được, U Mộng Hoa Liên cũng biết đối phương biết mình đoán được... Ừm, dài dòng quá rồi.
Tóm lại, đôi bên đều rất rõ, sau đó cùng nhau giả bộ hồ đồ.
Ở trước việc lớn hoang thú đột kích, cái gì cũng có thể là việc nhỏ.
Một cái kho tàng bí mật cũng không tính là gì cả.
Nói trắng ra, chỉ cần bắt đượcThúy Vũ Không Ngân, thứ mất đi chung quy đều có thể cầm về.
Tín đồ Vũ Thần báo tin không ngờ U Mộng Hoa Liên sẽ bình tĩnh như thế, ngây ra rõ ràng.
Nhìn nhìn U Mộng Hoa Liên, nhìn nhìn lại đại chủ giáo khác, tất cả đều là bộ dáng rất bình tĩnh, nhất thời mắt dại ra.
Tình huống gì vậy?
Kho tàng bí mật bị cướp các ngươi cũng không sốt ruột?
U Mộng Hoa Liên thản nhiên nói: “Cướp thì cướp đi, cần gì kinh hoảng, ở dưới hào quang của mẫu thần, kẻ trộm nhất định trốn không thoát đâu. Chỉ cần bắt được kẻ trộm, thứ mất đi tự nhiên sẽ lại lấy về.”
“Điện hạ anh minh!” Vài tên tín đồ báo tin cũng chỉ có thể cùng nhau đáp.
“Đúng rồi, có thương vong gì không.”
“Ngọc Lưu Hương đại chủ giáo chết trận, Phi Dạ áo thuật sư chết trận, Điêu Linh võ sĩ trưởng chết trận, toàn bộ thủ vệ thánh đường, đều chết trận hết!” Các tín đồ dùng giọng buồn bã đau thương trả lời.
“Là ta hại Ngọc Lưu Hương rồi.” Nghe được tin tức Ngọc Lưu Hương chết trận, U Mộng Hoa Liên thở dài.
Là nàng bảo Ngọc Lưu Hương dẫnThúy Vũ Không Ngân đi kho tàng bí mật, đối với tin tức cô chết trận, nàng không kỳ quái.
Nhưng... Đợi chút.
Phi Dạ? Điêu Linh?
Toàn thể thủ vệ thánh đường?
Đây là tình huống gì?
U Mộng Hoa Liên nghi hoặc nhìn về phía tín đồ báo tin: “Vì sao thủ vệ thánh đường cũng sẽ chết trận?”
Tín đồ đó ngạc nhiên trả lời: “Bởi vì Thúy Vũ Không Ngân tập kích thánh đường, hắn sau khi cướp sạch kho tàng bí mật, thì đã đi thánh đường, đoạt đi Thần Chi Vũ Dựccủa tượng mẫu thần, giết chết toàn bộ thủ vệ thánh đường, thậm chí còn đánh nát tượng mẫu thần.”
“Ngươi nói cái gì?”Thanh âm U Mộng Hoa Liên đột nhiên sắc nhọn hẳn lên.
Tín đồ đó không biết sống chết lập lại một lần: “Thúy Vũ Không Ngân giết chết toàn bộ thủ vệ thánh đường, cướp đi Thần Chi Vũ Dực, đánh nát tượng mẫu thần.”
Phành!
U Mộng Hoa Liênđánh ra một chưởng, đem tín đồ kia đánh thành tro bụi.
Sau đó nàng ‘phốc’ một cái, phun ra một ngụm máu tươi lớn, lấy thực lực Truyền Kỳ đại áo thuật sư của nàng, tin tức này thế mà chấn động khiến tâm thần nàng tán loạn, nguyên năng chảy ngược, trực tiếp tổn thương ngược lại thân thể của mình.
Liên tục bay đi, Tô Trầm không quên xem thu hoạch của mình từ trong tượng mẫu thần—— lúc cướp chỉ lo cướp, đến bây giờ mới có thời gian xem xem rốt cuộc đã nhận được cái gì.
Đồ vật từ trong tượng mẫu thần bay ra cũng không nhiều, trừ Thần Chi Vũ Dực, tổng cộng chỉ có năm món.
Món thứ nhất là khối kim loạithoạt nhìn ảm đạm không ánh sáng.
Tô Trầm cẩn thận nghiên cứu hồi lâu cũng không nhìn ra đây là cái gì.
Nhưng hắn không biết, tự nhiên có người biết —— Tô Trầm trực tiếp đem tư liệu kim loại nói cho Mạt Đặc Lạc Khắc.
Lão già này xét cho cùng là lão yêu quái sống sót từ thời kì thượng cổ, biết quả thật là không ít.
Ở sau khi tự hỏi một đoạn thời gian,liền nói cho Tô Trầm: “Kim loạiphù hợp ngươi miêu tả không ít, nhưng có thể đượcVũ Thần Giáotrân trọng cất giữ khẳng định không phải kim loại bình thường, ta hoài nghi đây có khả năng là một khối Luyện Tinh Thần Kim.”
“Luyện Tinh Thần Kim? Đó là cái gì?”
“Luyện Tinh Thần Kim tương truyền là sản vật thời kì thái cổ, khi nguyên tổ tồn tại. Là cáctồn tại vĩ đại đó sau khi luyện hóa tinh tú hình thành kim loại, cho nên gọi làLuyện Tinh Thần Kim.”
“Luyện hóa tinh tú (sao trời)?” Tô Trầm bị cách nói này làm chấn động tâm thần.
Nguyên Hoang đại lục hiện nay, thuấn di ngàn thước đã là cực hạn, lật sông nghiêng biển tức là đại năng. Đừng nói so với thời kì thái cổ, dù là so sánh với thời đại thượng cổ trước đây, cũng thuộc về giai đoạn cấp thấp, thậm chí ngay cả sự huy hoàng của Áo Thế đế quốc năm đó cũng còn chưa đạt tới đâu.
Có thể nói, Nguyên Hoang đại lục phát triển ngàn vạn năm, hoàn toàn là hướng đi trí lực càng ngày càng cao, vũ lực càng ngày càng thấp.
Ở dưới xu thế lớn đó, Nhân tộc phát triển đã là điển hình nghịch thế quật khởi, thực lực từ lúc đầu không thể tu hành, đến về sau có thể tu hành, lại đến Diêu Quang tức là đỉnh phong, đến bây giờ Hoàng Cực mới là cảnh giới cuối, là một đường tăng lên rõ ràng, cũng bởi vậy mới có thể đứng trong hàng ngũ năm tộc.
Nhưng cho dù như vậy, đối mặt sức mạnh to lớncủa thời kì thái cổ xa xôi, thì vẫn cách xa như thế.
Luyện hóa tinh tú... Đối với Tô Trầm mà nói, điều này thật sự là quá mức không thể tưởng tượng.
“Đúng vậy. Luyện hóa tinh tú đoạt được kim loại, đừng hỏi ta có phải sự thật hay không, ta cũng không biết. Ta chỉ biết là, kim loạicó thể lấy luyện hóa tinh tú làm tên, tính chất kiên cố, sự cất chứa rộng của nóvượt xa tưởng tượng.” Mạt Đặc Lạc Khắc nói.
“Nhưng nếu là như thế, khối kim loạinày hẳn là rất nặng mới đúng, vì sao ta cầm ở trong tay hoàn toàn không cảm giác được trọng lượng?” Tô Trầm hỏi.
Nhưng không cần Mạt Đặc Lạc Khắc trả lời, Tô Trầm đã tự mình tìm được đáp án: “Đợi một chút... Gặp quỷ rồi, ta ở bên trên cảm ứng được lực lượng không gian, đây là một khối kim loạibị lực lượng không gian giam cầm. Mạt Đặc Lạc Khắc ngươi có thể là đúng rồi, chất lượng thật sựcủa thứ này có thể tồn tại ở một không gian khác, nếu không không có khả năng nhẹ như vậy. Thật kỳ quái, nếu nó ở trong một không gian khác, vậy lại là làm như thế nào đến trên tay ta? Tính kết nối cùng kéo dài của không gian vì sao có thể làm được tốt như vậy? Hơn nữa đã có lực lượng không gian, thế mà còn có thể bị cất giữ ở trong nguyên giới, sẽ không sinh ra không gian chấn động, thế này quá tốt rồi... Đây là lực lượng không gian pháp tắc, thâm thúy...không gian pháp tắc vô cùng thâm thúy! Gặp quỷ rồi, đây không phải một bảo vật, là hai món, bản thân không gian pháp tắc chính là chí bảo vô cùng vĩ đại!”