← Quay lại trang sách

Chương 1170 Chỗ hổng (1)

Máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, khiến phía chân trời hiện ra một mảng màu đỏ.

Đó là máu Vũ tộc trôi giạt ở mảng trời này.

Tuy Thâm Lam Chi Viêm cho rằng Vũ tộc đổ máu còn quá ít, nhưng đối với Vũ tộc mà nói, tỷ lệ sinh đẻ chủng tộc vốn đã tương đối thấp, hơn vạn vũ hy sinh đã là không nhỏ, huống chi vì khống chế tỉ lệ tử vong, Vũ tộc càng trả giá lượng lớn tài nguyên.

Chiến đấu dài đằng đẵng khiến hai bên đều cảm thấy mất kiên nhẫn, theo thời gian trôi đi mà dần dần trở nên dài lâu, giày vò. Khi chiến đấu tiến vào ngày thứ ba, Vạn Độc Thiềm Thừ trở nên càng thêm suy yếu, cũng càng thêm nôn nóng, nó thoạt nhìn tràn ngập phẫn nộ, lực lượng lại càng lúc càng nhỏ, không ngừng dùng đầu va chạm vòng bảo hộ cứng rắn kia của Thiên Không Thành, phun nhả khói độc.

Đáng tiếc mọi người đều đã quen thuộc đối với bộ thủ pháp này của nó, tiến thối có chừng mực hơn, mỗi lần ở trước khi Vạn Độc Thiềm Thừ muốn làm gì, thì đã có chuẩn bị, đem tỉ lệ tử vong hạ đến thấp nhất.

Điều này quyết định sẽ trở thành một lần chiến đấu trả giá tỉ lệ tử vong thấp nhất trong lịch sử trí tộc.

Nếu không có chúng ta, Mạt Mặc nghĩ.

Lắng nghe tiếng hô giết rung trời ở xa xa một lần, Mạt Mặc nâng mũ che trên đầu, theo trong đội ngũ tiếp tục tiến lên.

Vũ tộc dẫn đầu phía trước đã phát ra tiếng hô hào mất kiên nhẫn: “Nhanh lên, thời gian không nhiều nữa, chúng ta phải nhanh chóng đem đồ đưa đến trên tiền tuyến!”

Theo tiếng hô hào, đội vận chuyển lấy Thiết Giáp Tê làm thú chuyên chở tạo thành tăng tốc hướng về chỗ tường thành.

Đội vận chuyển tới dưới tường thành mặt phía trong Thiên Không Thành, một quan quân Vũ tộc cản đường: “Giấy chứng nhận.”

Vũ tộc cầm đầu lấy ra chứng minh của bản thân.

“Minh Cốc Huyền, đến từ cửa hàng Huyễn Trần, phụ trách chế tác Tuyệt Diệt Châm cho phòng tuyến. Trong này đều là Tuyệt Diệt Châm?” Quan quân kiểm tra hỏi.

“Không phải tất cả.” Vũ tộc kia trả lời: “Có một bộ phận là linh kiện Toái Dương Pháo lâm thời tăng gia sản xuất. Ngài biết, ngày hôm qua có ác đồ tập kích phường Hồng Vũ, một bộ phận việc làm ăn của bọn họ liền chuyển giao cho chúng ta. Chúng ta cũng là cả đêm không nghỉ làm ra bộ phận này. Cần kiểm tra sao?”

“Đương nhiên.” Quan quân trung với cương vị công tác, tới trước từng con thiết giáp thú kia mở hòm kiểm nghiệm.

“Cẩn thận, mấy rương này chứa chính là linh kiện Toái Dương Pháo, chúng nó là vật dễ nổ, không thể mở như vậy.”

“Vật dễ nổ?”

“Đúng vậy, vật dễ nổ. Điều này cũng không kỳ quái, đúng không? Đây là đồ quân nhu.”

Đúng vậy, đây là đồ quân nhu.

Đồ quân nhu có nguy hiểm, có cái gì phải kỳ quái?

Hắn gật gật đầu, sau khi lại cẩn thận kiểm tra giấy chứng nhận một lần, đem giấy chứng nhận trả lại cho tên Vũ tộc kia.

Sau khi thương đội bắt đầu nối đuôi nhau tiến vào tường thành, quan quân nhìn chằm chằm mỗi một Vũ tộc tiến vào không chịu thả lỏng. Tuy nhãn lực của hắn không có khả năng nhận ra thuật huyễn hình mạnh hơn, hắn vẫn trung với cương vị công tác làm tốt bổn phận của mình.

Một binh sĩ bên cạnh cười nói: “Thủ lĩnh, ngươi có phải có chút quá mức khẩn trương rồi hay không?”

Quan quân nhíu mày nói: “Đừng quên ở Thiên Không Thành, còn có một tên khốn kiếp đang tạo phiền toái cho chúng ta khắp nơi.”

Binh sĩ cười nói: “Ngươi cũng đã nói, hắn chỉ là một mình một người, nơi này lại là một đám.”

“Ai nói chắc được chứ? Kẻ địch của chúng ta rất đông, bọn họ nếu liên hợp lại, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.” Quan quân từ từ nói.

Vũ tộc có cách nghĩ giống với quan quân nghĩ hẳn cũng không chỉ một mình hắn, nhưng đáng tiếc không truyền đến chỗ Vĩnh Dạ Lưu Quang. Thật ra cho dù truyền qua cũng chưa chắc có ích lợi gì, thế gian quá nhiều điều có khả năng, Vĩnh Dạ Lưu Quang không có khả năng đi ngăn chặn mỗi một khả năng, nếu như vậy, lão sẽ không có quân để dùng.

Cho nên quan quân không biết, hắn đã trong lúc vô ý đoán được chân tướng.

Trên chiến trường nơi xa, Thâm Lam Chi Viêm còn đang kiên nhẫn chờ đợi, đợi tin tức đến.

Con chim nhỏ màu vàng đã hóa thành một tên Vũ tộc gương mặt trắng nõn mà anh tuấn, cánh chim màu vàng vỗ ở sau lưng, thoạt nhìn cực kỳ anh tuấn tiêu sái. Chỉ là tư thế ngồi của nó lại cực bất nhã, cứ như vậy ngồi dạng háng ở trong đám mây, lười biếng nói: “Tên Nhân tộc kia đáng tin sao? Ta luôn cảm thấy có chút không đáng tin... Trí tộc đều không đáng tin.”

“Được cùng không được, chung quy cần thử một lần mới biết được.” Thâm Lam Chi Viêm trả lời: “Tệ nhất, cũng chỉ là tổn thất bọn Mạt Mặc.”

“Ta sẽ nhớ nó.” Vừa nghe đến tên của Mạt Mặc, con chim vàng tiếc nuối nói: “Trong nhiều đứa con như vậy của ngươi, ta chính là đánh nó đã nghiền nhất, thoải mái nhất, nhẹ nhàng vui vẻ nhất.”

Thâm Lam Chi Viêm có chút chịu không nổi lí do ghê tởm của con chim vàng này: “Ngươi câm miệng cho ta, Kim Diễm, đừng tưởng ngươi là con của nó, ta sẽ luôn dễ dàng bỏ qua cho ngươi!”

“Ồ, ta chỉ là nói thôi, ngươi cần gì để ý như vậy.” Kim Diễm vỗ vỗ cánh phía sau nói: “Ta chỉ là có chút sốt ruột không chờ nổi muốn ngắm pháo hoa. Đúng rồi, chúng nó khi nào bắt đầu?”

“Sắp rồi...Thời gian ước định cũng sắp đến.” Thâm Lam Chi Viêm từ từ nói.

Xuyên qua cửa thành, đoàn xe chậm rãi hướng bên trong xuất phát, ở sau khi qua một bức tường thành nữa, rốt cuộc tới một chỗ cửa thành đoạn phòng ngự nam bộ Thiên Không Thành.

Vài tên binh sĩ Vũ tộc đi qua dỡ hàng.

Đứng ở chỗ này, đã có thể nhìn thấy trên chiến trường xa xa bóng người mênh mông kia của Vạn Độc Thiềm Thừ, chỉ là ở dưới làn tên của Thiên Không Thành giống như châu chấu vĩnh viễn không có giới hạn kia, con hoang thú mạnh mẽ này cũng khó tới gần, chỉ có thể không ngừng phun ra khói độc ăn mòn quanh thân.

Khói độc leo lên trên tấm màn phòng ngự, phát ra tiếng vang ăn mòn xèo xèo, nếu không phải nguyên năng của Thiên Không Thành gần như vô hạn có thể đấu sự tiêu hao, chỉ riêng độc này đã có thể độc chết ngàn vạn Vũ tộc.

Vốn nên là hoang thú lực sát thương mạnh nhất, lại đụng phải Thiên Không Thành phòng ngự vững vàng, năng lực tấn công công sự không đủ, khiến nó không thể thật sự phát huy ra điểm mạnh của bản thân, cũng kích thích nó liên tục gào thét giận dữ.

“Ngươi đang sốt ruột sao? Đừng vội, một màn ngươi chờ mong rất nhanh sẽ tới.” Mạt Mặc thấp giọng lẩm bẩm.

“Hắc, bên kia, đừng đứng nữa, mau rời khỏi nơi này.” Một binh sĩ Vũ tộc tới đẩy Mạt Mặc.

Đẩy một cái không được, binh sĩ đó ngẩn người, chỉ thấy Mạt Mặc đã túm lấy tay binh sĩ kia đập mạnh ngã xuống mặt đất, hai tay dùng sức, thế mà đem cánh của binh sĩ kia xé sống xuống.

Binh sĩ phụ cận thấy thế kinh hãi, ùn ùn lao tới.

Mạt Mặc rung lên đôi tay, thân thể vốn gầy yếu chợt phóng to, một cái đầu sói cực lớn từ trong cái đầu của Vũ tộc ban đầu phá vỡ chui ra.

Nó ngửa đầu rít gào: “Thức tỉnh đi, các chiến sĩ Phong Lang nhất tộc vĩ đại!”

Theo tiếng rống của nó, chỉ thấy đám Thiết Giáp Tê vốn chở vật nặng đồng thời rít gào lên, trên thân mỗi con tản mát ra hào quang màu máu, thế mà cùng nhau thoát khỏi gông xiềng trói buộc ban đầu, hướng tới các binh sĩ phóng đi.