Chương 1169 Mục đích (2)
Tô Trầm tuy không phải nội ứng, nhưng tác dụng cũng xấp xỉ, bởi vì Khắc Lôi Tây Đạt, Thiên Không Thành sớm có phòng bị, các khu vực yếu hại lớn, bao gồm cung Vĩnh Trú, tháp áo thuật, Lôi Thần Pháo… các khu vực trọng điểm khẳng định đã sớm nhằm vào hắn làm ra bố trí. Chỉ cần một cấm không nguyên trận cấp bậc nào, liền có thể khiến Tô Trầm Diêu Quang Huyễn Ảnh cũng không có tác dụng.
Nhưng cao cấp cấm không nguyên trận nhất định không có khả năng đầy đường cái, Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng chỉ có thể bố trí trọng điểm, những nơi thứ yếu kia thì không thể chiếu cố.
Cứ như vậy, Tô Trầm liền có cơ hội để thừa dịp.
Giữa sự vật thường thường có tính liên hệ phi thường chặt chẽ, luôn có một số thứ không quan trọng thế nào cả, nhưng sau khi mất đi, lại sẽ phát hiện ảnh hưởng rất lớn đối với mình.
Thiên Không Thành là bố trí chiến đấu kiểu nhiều mặt lập thể, rất nhiều thủ đoạn phòng ngự, làm như vậy chỗ tốt lớn nhất chính là sẽ không xuất hiện chuyện một điểm bị phá toàn diện sụp đổ, nhưng điều này cũng ý nghĩa nhu cầu hậu cần của nó đề cập cực lớn, cần động viên toàn bộ lực lượng Thiên Không Thành—— trên thực tế các Vũ tộc chưa xuất chiến kia của Thiên Không Thành quả thật không nhàn rỗi, đang ở hậu phương không ngừng vì các tướng sĩ tiền phương mà sản xuất tên, tinh thạch, dược tề, nguyên khí vân vân bọn họ cần.
Tô Trầm vì sao phải coi trọng chiến đấu của ngày hôm qua?
Chính là vì tìm kiếm phương hướng nhu cầu lớn nhất của Thiên Không Thành đối với hậu phương, nhưng ít khả năng nhất bị bày ra cạm bẫy.
Hắn lần đầu tiên ra tay là đoạt nguyên tinh, hiến tế, giải trừ vấn đề Thâm Am Hồi Hưởng, lần thứ hai ra tay, chính là thật sự nhằm vào bố trí của Thiên Không Thành triển khai công kích.
Ý thức được điểm ấy, Khắc Lôi Tây Đạt cũng cảm thấy giật mình: “Bệ hạ cho rằng, hắn sẽ xuống tay với chỗ nào?”
Ánh mắt Vĩnh Dạ Lưu Quang liền ảm đạm đi: “Quá nhiều khả năng.”
Nhu cầu của tiền tuyến đối với hậu phương là mọi phương vị, mỗi một điểm đều có thể nói quan trọng.
Nhiều đối tượng có thể lựa chọn, Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng không có khả năng đoán ra.
“Nhưng ta biết, mục tiêu hắn lựa chọn, nhất định phù hợp mong muốn trong lòng hắn. Chính là với hắn mà nói an toàn nhất, đối với chúng ta mà nói phiền toái rất lớn.” Vĩnh Dạ Lưu Quang nói.
Đúng lúc này, một nhân viên vội vàng tới báo cáo: “Bệ hạ, phường Hồng Vũ gặp tập kích!”
“Phường Hồng Vũ?” Vĩnh Dạ Lưu Quang nghĩ nghĩ nói: “Lam Ảnh Thương.”
“Có!” Một gã Vũ tộc đã bước ra khỏi hàng.
Vĩnh Dạ Lưu Quang hỏi: “Ngươi là tổng quân nhu quan, nói cho ta biết phường Hồng Vũ và chúng ta có quan hệ cung ứng hay không?”
“Có!” Lam Ảnh Thương lập tức trả lời: “Bọn họ phụ trách chế tác Viêm Sa Thạch.”
Vật phẩm quân nhu phòng tuyến Thiên Không Thành cần phải lấy hàng ngàn để tính, Lam Ảnh Thương lập tức chỉ ra quan hệ của cửa hàng này cùng quân đội, có thể thấy được quả nhiên là đã dụng tâm.
“Viêm Sa Thạch?” Vĩnh Dạ Lưu Quang nheo mắt: “Nếu ta nhớ không lầm, đó hẳn là tài liệu cần để đúc Toái Dương Pháo.”
“Đúng vậy.” Lam Ảnh Thương gật đầu.
“Toái Dương Pháo... Vì sao sẽ là Toái Dương Pháo...” Ngón tay Vĩnh Dạ Lưu Quang khẽ gõ mặt bàn, lâm vào trong suy tư thật dài.
Cướp bóc xung quanh khu thượng tầng chưa khiến lão cân nhắc lâu dài, Thâm Am Hồi Hưởng bị giải trừ chưa khiến lão cân nhắc lâu dài, ngược lại là một cửa hàng nho nhỏ cung ứng tài liệu Toái Dương Pháo này bị hủy, khiến Vĩnh Dạ Lưu Quang lâm vào trong tự hỏi thật lâu.
Giống như gặp nan đề gì, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.
————————————
Khi Vĩnh Dạ Lưu Quang còn ở Thiên Không Thành tự hỏi vấn đề, trong một mảng mây mù cách xa Thiên Không Thành, một con sói khổng lồ màu lam đang cúi mình trên đám mây, nhìn chằm chằm Thiên Không Thành, không nhúc nhích.
Chiến tranh phương xa đánh quyết liệt, lại không nhấc dậy nổi một tia gợn sóng ở trong mắt con sói khổng lồ này.
“Rống, xem kìa, lão tổ tông Vạn Độc thực sự không tồi, lần thủy triều kịch độc này lại chết thêm vài trăm tên Vũ tộc. Sau hôm nay, Vũ tộc nhắm chừng lại phải chết tới sáu bảy ngàn.” Một con chim nhỏ màu vàng từ phương xa bay đến, đập cánh dừng ở bên cạnh cự lang, líu ríu nói.
“Đây là tân trang tốt nhất ngươi tìm được cho tên vô năng kia khi lại một lần thất bại.” Khóe miệng con sói khổng lồ lộ ra nụ cười, miệng nói tiếng người.
“Thất bại? Tên vô năng?” Con chim màu vàng bị dọa giật mình: “Thâm Lam Chi Viêm bệ hạ, ngài sao có thể nói lão tổ tông như vậy chứ. Cái này sao là thất bại, cái này sao là vô năng, nếu để lão tổ tông biết...”
“Nó sẽ không biết.” Con sói khổng lồ Thâm Lam Chi Viêm không thèm để ý nói: “Lấy trí tuệ của nó, ngươi dù là nói cho nó nghe, nó cũng chưa chắc lý giải ta đang nói gì.”
Trong mắt Thâm Lam Chi Viêm hiện ra sự khinh thường.
Tồn tại thời đại thượng cổ, mạnh là mạnh, trí lực lại rất thiếu thốn, khiến Thâm Lam Chi Viêm làm yêu hoàng tuy thực lực kém xa so với đối phương, lại có thể ở trên tâm thái có một loại cảm giác về sự ưu việt.
“Với lại, nó cũng sắp chết rồi, cho dù có thể lý giải, cũng sẽ không để ý.” Thâm Lam Chi Viêm từ từ nói: “Ta bây giờ chỉ hy vọng, nó có thể ở trước đó, tận khả năng phát huy tác dụng của mình, hủy diệt Thiên Không Thành. Nhưng bây giờ xem ra, nguyện vọng như vậy cũng nhất định không có khả năng thực hiện. Liền tình thế trước mắt, Vạn Độc Thiềm Thừ sợ là không chống đỡ đến buổi tối ngày kia.”
Con hoang thú này vốn còn có thể sống thời gian dài hơn, nhưng đại chiến khiến sự tiêu hao của nó tăng lên, sinh mệnh cũng nhanh chóng hạ xuống. Đều là thú tộc, Thâm Lam Chi Viêm tự nhiên thấy rõ.
Vạn Độc Thiềm Thừ nhiều nhất chống đỡ thêm hai ngày.
“Nói cách khác...”
“Ba vạn tên Vũ tộc, đây là số lượng lớn nhất nó có thể giết chết. Rất buồn cười không phải sao? Trong lịch sử một lần nào hoang thú xuất hiện, không phải đất cằn ngàn dặm máu chảy thành sông. Các tộc liên hợp đấu tranh, lần nào không trả giá mấy chục hơn trăm vạn sinh mệnh mới có thể đạt được chiến thắng thảm thiết. Nhưng một lần này, ba vạn tên Vũ tộc, đại khái chính là cực hạn Vũ tộc sẽ trả giá.”Thâm Lam Chi Viêm thở dài nói.
“Không thể nào? Lão tổ tông... kém như vậy?” Con chim màu vàng không dám tin hỏi.
Thâm Lam Chi Viêm lắc đầu: “Không phải lão tổ tông kém, một là vì đối phương có thuốc giải, nhằm vào khắc chế điểm mạnh nhất của nó. Hai là vì lực lượng thiên địa này khiến hoang thú trở nên càng thêm yếu ớt rồi. Thiên địa này, là càng ngày càng không chứa nổi hoang thú. Còn có nguyên nhân thứ ba, chính là... Nó chưa vào thành.”
“Vào thành?” Con chim màu vàng ngơ ngác hỏi.
“Đúng. Vào thành!” Thâm Lam Chi Viêm trả lời: “Vũ tộc dựa vào lực phòng ngự mạnh mẽ của Thiên Không Thành chống cự lại lão tổ tông. Nhưng một khi thành phá, cho dù chỉ là thời gian một chén trà nhỏ, cũng đủ khiến bọn Vũ tộc này trả giá thật lớn.”
“Như vậy bệ hạ, thành có thể vào chưa?”
“Rất khó, lại vẫn có một tia cơ hội.” Thâm Lam Chi Viêm nhìn chằm chằm phương xa trả lời.