← Quay lại trang sách

Chương 1174 Bán đứng cùng lợi dụng (2)

“Tuyến đường của hắn có vấn đề.” Vĩnh Dạ Lưu Quang chậm rãi nói: “Xem ra hắn tựa như có mục tiêu địa điểm nào đó muốn đi.”

“Điều này không kỳ quái, bệ hạ, có Nhân tộc chết tiệt kia đang giúp hắn...”Trong lòng Khắc Lôi Tây Đạt ngẩn ra: “Không ổn, tiểu tử kia sở trường không gian, nếu hắn có chuẩn bị, rất có khả năng có thể mang theo Thâm Lam Chi Viêm chạy trốn.”

Nghe được lời này, Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng biến sắc.

Hao hết khí lực đem Thâm Lam Chi Viêm lừa vào, chính là vì muốn tiêu diệt nó, nhổ cỏ tận gốc, đổi lấy trăm năm yên ổn cho Vũ tộc. Nếu lại để nó chạy, vậy toàn bộ trả giá đều thành uổng phí.

Vừa nghĩ tới đây, Vĩnh Dạ Lưu Quang đã đứng dậy nhìn về phía Thâm Lam Chi Viêm, trong đôi mắt lưu chuyển thần quang, không ngừng nhìn Thâm Lam Chi Viêm biến hóa tuyến đường, đột nhiên nói: “Bọn chúng là muốn đi Thạch Liễu đại đạo, bảo con rối Trấn Quan doanh ra trận, chặn lại bọn chúng!”

Mệnh lệnh nhanh chóng phát ra, Trấn Quan doanh ở phụ cận Thạch Liễu đại đạo bắt đầu nhanh chóng hành động.

Phụ cận Thạch Liễu đại đạo có cánh rừng đá, bên trong lượng lớn bức tượng dựng lên như rừng.

Theo Vĩnh Dạ Lưu Quang tuyên bố mệnh lệnh, từng bức tượng kia thế mà lại bắt đầu hoạt động, hóa thành con rối khổng lồ cao khoảng mười trượng, đi ra khỏi rừng đá, tới trên đường, những con rối to lớn đó cầm thanh kiếm lớn, một số trong đó thậm chí vác pháo nguyên năng đặc chế. Trừ những con rối hình người này, còn có không ít con rối hình thái hung thú cũng xuất hiện ở trên đường, thực lực mỗi một con đều cực kỳ mạnh.

Đặc điểm của những con rối này là da thô thịt dày, công cao phòng cao, dùng để đánh trận địa chiến là thích hợp nhất, khi Thâm Lam Chi Viêm đến nơi đây, đối mặt chính là từng phát pháo nguyên năng hung mãnh. Ngay sau đó là từng con rối chen chúc xông lên, dựa vào thân thể Ma Kim mạnh mẽ có tính chặn thật lớn đối với nguyên năng, mặc dù là đối với lửa ăn mòn của Thâm Lam Chi Viêm cũng có kháng tính rất mạnh, con rối điên cuồng xông lên ra sức chém giết, nhất là Thâm Lam Chi Viêm, càng có hai con rối cấp Titan tự mình dây dưa.

Con rối cấp Titan có thể nói là bảo bối trấn tộc của Vũ tộc, toàn thân dùng Hắc Ngục Ma Kim và Tát Khắc Năng Hạch thứ cấp chế thành, mỗi một cái đều có được thực lực đối kháng áo thuật sư truyền kỳ.

Thực nói có thể đối kháng truyền kỳ, đó khẳng định là thổi lên, con rối chung quy là con rối, năng lực ứng biến rõ ràng không bằng trí tộc, nhưng năng lực phòng ngự cùng công kích mạnh mẽ của nó thật sự đạt tới tiêu chuẩn cấp Truyền Kỳ, cho nên lấy hai đánh một, cũng vừa lúc có thể chiến.

Thâm Lam Chi Viêm bị hai con rối cấp Titan cuốn lấy, mặc dù hắn là yêu hoàng cũng không dễ dàng thoát thân, gấp đến độ kêu to: “Giúp ta một tay!”

Không ngờ hóa thân của Tô Trầm lại nhún vai: “Ta chỉ là hóa thân, không có bản lãnh lớn như vậy. Ngươi phải dựa vào bản thân xông qua. Nếu không xông tới được Thạch Liễu đại đạo, ta cũng không có cách nào giúp ngươi.”

“Ngươi rốt cuộc ở nơi đó chuẩn bị cái gì?”Thâm Lam Chi Viêm hỏi.

Tô Trầm lại cười nói: “Cái đó không phải thứ ngươi cần biết.”

Thấy Tô Trầm mỉm cười chẳng hề để ý, Thâm Lam Chi Viêm đột nhiên hạ thấp cảm xúc.

Hắn tựa như đã hiểu cái gì.

“Thật ra ngươi chưa từng nghĩ tới muốn cứu hắn, đúng không? Ngươi đang lợi dụng chúng ta.”

Tô Trầm hơi ngẩn người.

Hắn nhìn nhìn Thâm Lam Chi Viêm, tuy là đang chiến đấu, ánh mắt Thâm Lam Chi Viêm lại nhìn chằm chằm mình.

Thâm thúy, khắc sâu, lại mang theo thù hận thấu xương.

Tô Trầm nở nụ cười.

Nghĩ một chút, hắn nói: “Đúng, ta đang lợi dụng các ngươi, thật ra ta chưa từng nghĩ tới phải giúp ngươi. Mặc kệ nói như thế nào, ngươi cũng là thú tộc, ta vô luận như thế nào cũng sẽ không liên minh với thú tộc. Đây là điểm mấu chốt, đối với các ngươi, ta chỉ có lừa gạt và lợi dụng. Bây giờ chính là như thế.”

Thâm Lam Chi Viêm ra ngoài dự đoán lại chưa phẫn nộ, ngược lại cười lên: “Ngươi nói rất đúng, ngươi là người, ta là thú, giữa chúng ta không có khả năng có hợp tác, chỉ có thể là lừa gạt và lợi dụng. Nhưng Nhân tộc, mục đích của ngươi rốt cuộc là cái gì?”

“Ngươi thông minh như vậy, nên đoán ra.” Tô Trầm trả lời: “Thứ ngươi bây giờ đối mặt, chính là thứ ta cần.”

Thâm Lam Chi Viêm ngạc nhiên, bừng tỉnh đại ngộ: “Thần binh công sở! Mục tiêu của ngươi là thần binh công sở!”

Thần binh công sở là nơi Tượng tộc ở lại và sinh sản, Toái Dương Pháo, Hắc Sát Xa, còn có con rối chiến tranh của Vũ tộc, hầu như đều là ra từ tay thần binh công sở.

Nơi này cũng là một trong các trọng địa quân sự quan trọng nhất của Thiên Không Thành, Vĩnh Dạ Lưu Quang bố trí lượng lớn binh lực gác nơi đây, mặc dù là thời khắc Thiên Không Thành nguy cấp nhất, cũng chưa từng từ nơi này điều binh.

Thẳng đến giờ phút này, hóa thân của Tô Trầm mang theo Thâm Lam Chi Viêm hướng thẳng Thạch Liễu đại đạo, nhất định phải đi qua phụ cận thần binh công sở, Vĩnh Dạ Lưu Quang mới để con rối trấn thủ nơi đây ra mặt, cản bọn Thâm Lam Chi Viêm.

Nhưng đây chính là điều Tô Trầm tính kế.

Thạch Liễu đại đạo cái gì cũng không có, hắn căn bản chưa làm ra bố trí đặc biệt gì để giúp Thâm Lam Chi Viêm chạy, tuy nếu hắn thật muốn làm quả thực có thể làm được, nhưng Khắc Lôi Tây Đạt chung quy không biết Tô Trầm có điểm mấu chốt của mình.

Không kết minh với thú tộc chính là điểm mấu chốt của hắn.

Đối với thú tộc chỉ có lợi dụng và bán đứng, mà không phải kết minh.

Cho nên hắn không chút do dự lừa gạt Thâm Lam Chi Viêm, mang theo gã chạy như điên lên trên con đường chết, nhân tiện dụ dỗ binh lực trấn thủ thần binh công sở đi ra.

Vĩnh Dạ Lưu Quang bị lừa, bản thể hắn liền nhân cơ hội tiến vào thần binh công đoạt lấy lợi ích, nếu là không mắc mưu... Cũng không sao, cùng lắm thì tiếp tục mang theo Thâm Lam Chi Viêm chạy như điên thôi.

Thiên Không Thành có rất nhiều nơi quan trọng cơ mật, không tin Vĩnh Dạ Lưu Quang không đưa ra một mũi bộ đội nào.

Mà chỉ cần hắn động tùy tiện một chỗ, chính là cơ hội của Tô Trầm.

Đây là lợi ích lớn nhất của việc thân là gián điệp Thiên Huyễn, hắn từ chỗ tối, Vũ tộc ở chỗ sáng, hắn muốn làm cái gì cũng có thể căn cứ tình huống tùy cơ ứng biến, Vĩnh Dạ Lưu Quang lại không được.

Cho nên trận đấu này, Vĩnh Dạ Lưu Quang nhất định thua, không phải vì Vĩnh Dạ Lưu Quang vô năng, mà là vì quyền chủ động không ở trong tay lão.

Khi Thâm Lam Chi Viêm mang theo thú tộc đại chiến với con rối Trấn Quan doanh, một bóng người đã lấy tốc độ cao lao vào trong Trấn Quan doanh.

Một hồi giết hại và cướp bóc đã triển khai ở đây.

Cùng lúc đó, Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng thu được tin tức.

“Thần binh công sở gặp tập kích!”

“Phành!” Nghe được tin tức này, Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng không thể khống chế được bản thân, một cái ngự án (án: bàn) đã bị một chưởng của lão đập thành mảnh vụn.

“Thúy Vũ Không Ngân... Ngươi độc!” Vĩnh Dạ Lưu Quang nghiến răng nghiến lợi nói.

Không cướp trọng địa nào đó của mình, tiểu tử này liền không cam lòng sao, hắn là cầm tinh cường đạo sao?