← Quay lại trang sách

Chương 1175 Bản vẽ (1)

Đã biết mục đích của Tô Trầm, Thâm Lam Chi Viêm thần kỳ chưa tức giận, ở sau khi dại ra một chút, đột nhiên cười lên ha ha.

“Tốt! Nên như vậy, đây mới là kẻ địch. Ta tuy không biết ngươi là ai, nhưng ta bội phục ngươi, có thể tính kế ta, còn có thể tính kế Vĩnh Dạ Lưu Quang. Cướp tốt, cướp hay!” Thâm Lam Chi Viêm đã cười phá lên.

Nghe được kẻ địch xui xẻo, Thâm Lam Chi Viêm biểu hiện ra một loại cực độ vui sướng khi người gặp họa, ngay cả Tô Trầm tính kế hắn cũng không so đo nữa, hoặc là nói, hắn vốn cũng không ôm bao nhiêu lòng tin, bao nhiêu hy vọng đối với Tô Trầm.

Nhưng điều này không có nghĩa là hắn cam chịu kết cục của mình.

Thân là một đời yêu hoàng, Thâm Lam Chi Viêm cũng có trí tuệ thuộc về mình.

Chỉ nghĩ một chút, hắn đã có ý tưởng.

Hắn nói: “Nhân tộc, thoạt nhìn ngươi rất tham lam. Giúp ta cứu Kim Diễm ra đi, hắn có thể mang ngươi tìm được bảo tàng của ta.”

“Tiếp tục.” Tô Trầm cười tủm tỉm nói: “Ta cần nhiều lý do hơn, tốt nhất là lợi ích thực tế trước mắt. Bảo tàng quá xa, ai biết là thật hay giả, lại có bao nhiêu, tốt nhất bản thân hắn có thể cho ta lợi ích gì.”

Bản thân hắn?

“Hắn là con yêu hoàng, ngươi cứu hắn, vốn đã là có vô tận lợi ích.”

“Ngươi còn không bằng nói thẳng hắn là con của yêu đế, nhưng điều này không ý nghĩa ta có thể từ chỗ Liệt Diễm chúa tể nhận được chỗ tốt gì.”

Thâm Lam Chi Viêm chấn động tinh thần: “Ngươi biết?”

“Xì.” Tô Trầm khinh thường nói: “Tam Túc Kim Ô thôi, cái này cũng đoán không ra, cũng không tránh khỏi quá mức thiếu hiểu biết.”

Cái gọi là yêu đế chính là chí cường giả trong yêu hoàng, cũng có người nói là cấp độ trên yêu hoàng, cách nói khác nhau, chủ yếu là bởi vì bản thân trên yêu hoàng không có cấp độ, yêu hoàng chính là yêu hoàng, là tồn tại cấp độ cao nhất trong thú, hướng lên trên nữa phát triển chính là hoang thú, nhưng đây là chuyện không có khả năng.

Nếu cứ muốn lấy thực lực mạnh mẽ phân chia ra, lại trái với bản chất phân chia cấp độ, cho nên yêu đế chỉ là một loại khẩu hiệu, để gọi mà thôi, bản chất cấp độ này vẫn là yêu hoàng, nhưng thực lực quả thực vượt qua yêu hoàng bình thường rất nhiều.

Liệt Diễm chúa tể chính là một trong mười đại yêu đế thú tộc.

Thâm Lam Chi Viêm ngày xưa từng là cấp dưới của Liệt Diễm chúa tể, sau khi tấn thăng yêu hoàng được phép độc lập, được Liệt Diễm chúa tể phái đến Vũ tộc nơi này chưởng quản thú tộc nơi đây, mặc dù trở thành yêu hoàng, đối với Liệt Diễm chúa tể vẫn cung kính như cũ.

Lần này con của Liệt Diễm chúa tể chạy tới, theo gã cùng nhau hãm thân vùng đất chết này, điều Thâm Lam Chi Viêm muốn làm đầu tiên chính là đem hắn cứu ra.

Thời khắc này nghe Tô Trầm nói như vậy, Thâm Lam Chi Viêm cười thê lương: “Ta trừ chính mình, còn có cái gì có thể đưa cho ngươi? Thôi, thôi. Kim Diễm ngươi lại đây!”

Tam Túc Kim Ô bay đến bên cạnh Thâm Lam Chi Viêm.

Thâm Lam Chi Viêm phun ra một mảng vòi rồng dữ dội, đồng thời quấn lấy hai con rối cấp Titan, nói với Kim Diễm: “Xin lỗi, ta chỉ có thể chiếu cố ngươi đến đây, con đường còn lại, ngươi phải tự mình đi.”

Hắn nói xong đột nhiên hướng trong thân thể mình cắm một phát, trên mặt hiện ra biểu cảm thống khổ, sau đó hắn rống to “GRAO” một tiếng, cái tay đầm đìa máu đã từ trong thân thể của mình lấy ra một vật.

Yêu hoàng nguyên tinh.

Đem yêu hoàng nguyên tinh nhét vào trong miệng Kim Diễm, Thâm Lam Chi Viêm lớn tiếng nói: “Cứu hắn đi, nếu không ngươi cái gì cũng không chiếm được!”

“Yêu hoàng nguyên tinh siêu thoát hoàn mỹ!” Tô Trầm lẩm bẩm.

Viên yêu hoàng nguyên tinh này, là Thâm Lam Chi Viêm tự mình lấy ra, không nói tới việc có được lực lượng lớn nhất của hắn, thậm chí còn khắc lượng lớn trí tuệ chiến đấu cùng kinh nghiệm tâm đắc của hắn, nếu có hiểu biết đối với pháp tắc, thậm chí ngay cả cảm ngộ pháp tắc cũng có.

Không hề nghi ngờ, là yêu hoàng nguyên tinh có giá trị nhất.

Mà ở sau khi mạnh mẽ lấy ra viên yêu hoàng nguyên tinh này, Thâm Lam Chi Viêm đã không chống đỡ được, kêu thảm một tiếng chết đi ngay tại chỗ.

“Thúc phụ!” Kim Diễm cũng ngây người.

Tô Trầm chậc chậc tán thưởng một tiếng, giơ tay, đã bắt lấy thi thể Thâm Lam Chi Viêm, nói: “Còn không đi theo ta.”

Kim Diễm như đã bị dọa đến ngây người, thế mà lại không nhúc nhích.

Hai con rối cấp Titan lúc này cũng đã thoát khỏi vòi rồng dữ dội quấn quanh, đồng thời rít gào xông đến.

Tô Trầm vung tay, mấy chục con yêu thú thế mà lại đồng thời bổ nhào tới, liều chết ngăn cản hai con rối kia.

Tô Trầm nói: “Còn không tỉnh lại!”

Một tiếng rống này như chuông nổ vang, Kim Diễm bị nổ làm đột nhiên hoàn hồn, rốt cuộc ý thức được mình ở tình huống nào, nghiến răng một cái theo Tô Trầm chạy đi.

Cùng lúc đó, toàn bộ yêu thú phụ cận như trúng tà ùn ùn bổ nhào tới, không để ý tất cả ngăn cản này con rối công kích.

“Ngươi làm như thế nào?” Kim Diễm giật mình hỏi.

“Ta là cửu hoàn đỉnh phong tinh thần chuyên tinh, có thể làm được việc này có gì đáng để kỳ quái. Nhưng đây chung quy chỉ là hóa thân, không có quá nhiều lực lượng, động tác của ngươi nếu không nhanh chút, chúng ta chạy không thoát. Ta chết không sao, ngươi chết thì quá đáng tiếc...” Tô Trầm nói xong hướng Kim Diễm cười hê hê.

Trong lòng Kim Diễm kinh hãi, không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ theo hóa thân của Tô Trầm chạy như điên, chỉ thấy Tô Trầm mang theo gã trực tiếp lao vào trong một hộ gia đình Vũ tộc. Vũ tộc trong nhà kia đang muốn hô to, Tô Trầm vung tay lên nói: “Ngươi nhìn thấy chúng ta đi hướng bên nào.”

Trong ánh mắt tên nam tử Vũ tộc kia hiện lên một mảng mờ mịt, ngay sau đó đã lẩm bẩm: “Ta nhìn thấy các ngươi đi hướng bên kia.”

“Đúng rồi.” Tô Trầm cười, đã mang theo Kim Diễm từ một đầu khác rời khỏi.

Tinh thần chuyên tinh của Tô Trầm sau khi đạt tới cửu hoàn, thi triển ảo ảnh đã đạt tới độ cao hoàn toàn mới, đối phó vẻn vẹn vài tên Vũ tộc chỉ là một bữa ăn nhẹ, hạn chế duy nhất của hắn cũng chính là năng lượng của hóa thân.

Thời khắc này liên tục chạy như điên, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chuyên hướng nơi có Vũ tộc để trốn, ở sau khi liên tục đi qua mấy chục nhà, Tô Trầm đã mang theo Kim Diễm tới trên một con đường.

“Biết thuật biến hình không?” Tô Trầm đột nhiên hỏi.

“Biết.” Kim Diễm gật đầu.

“Vậy còn không mau biến hình?” Tô Trầm hướng gã trừng mắt.

Kim Diễm bị dọa giật mình, lúc này mới ý thức được điều gì, vội vàng biến hình thành một thiếu niên Vũ tộc anh tuấn tiêu sái.

Tô Trầm nói: “Ở chỗ này chờ ta.”

“Cái gì?” Kim Diễm ngẩn ra, chỉ thấy thân thể Tô Trầm đã hóa thành một đám sương mù màu trắng biến mất không thấy nữa, chỉ để lại ở trên mặt đất mấy giọt máu.

“Này, này, ngươi sao lại biến mất rồi? Ta làm sao bây giờ?” Kim Diễm hô.

Nhưng Tô Trầm đã biến mất, Kim Diễm gọi như thế nào cũng không có ai để ý tới.

Mắt thấy trên đường này trống rỗng —— sau đại chiến, toàn bộ Vũ tộc đều ở nhà không dám ra khỏi cửa, một mình mình ở lại bên ngoài, thực bắt mắt.