Chương 1178 Linh hoạt biến báo (1)
“Ngươi xác định hắn rơi vào trong tay Thúy Vũ Không Ngân?”
“Vâng!” Cô Thiên Việt kiên trì trả lời, hắn thật ra cũng không thể xác nhận, nhưng lúc này, hắn cũng chỉ có thể chờ mong tin tức này là thật.
Vĩnh Dạ Lưu Quang nghĩ một chút rồi nói: “Tam Túc Kim Ô tiểu tử kia bị Thúy Vũ Không Ngân mang đi, là chuyện xấu cũng là chuyện tốt, chiêu không gian độn pháp đó của hắn hẳn là bởi vậy chịu hạn chế thật lớn.”
Sau đó lão quay đầu hỏi Khắc Lôi Tây Đạt: “Thúy Vũ Không Ngân còn ở Thiên Không Thành không?”
“Còn.” Khắc Lôi Tây Đạt gật đầu.
Gã bây giờ đối với Tô Trầm cũng chỉ còn lại năng lực xác nhận hắn còn ở chỗ này hay không.
“Còn chưa đi...” Vĩnh Dạ Lưu Quang nói nhỏ một câu: “Chưa đi thì tốt, chưa đi liền có cơ hội.”
Nghĩ chút, hắn nói: “Dạ Thần Thương.”
“Có thuộc hạ.” Dạ Thần Thương bước ra khỏi hàng.
“Đến hỏi Nguyên Quang Chiến Bảo một phen, khách chúng ta chờ tới chưa? Tính thời gian cũng nên xấp xỉ rồi.”
“Vâng!”Dạ Thần Thương vội vàng tới chỗ thông tin khẩn cấp.
Vừa rời khỏi không bao lâu, trước mặt đã thấy một gã quan viên Vũ tộc bay tốc độ cao tới.
“Dạ Thần Thương đại vũ!” Quan viên đó cung kính nói.
“Là ngươi?” Dạ Thần Thương nhận ra đối phương chính là người của sở thông tin khẩn cấp: “Có tin tức về Nguyên Quang Chiến Bảo hay không?”
Quan viên đó nói: “Chính là đến báo cáo tin tức. Tin tới từ Nguyên Quang, khách nhân đã tới.”
“Quá tuyệt vời.”Dạ Thần Thương mừng rỡ, kéo quan viên bay ngược lại.
Lao thẳng tới trước điện Vĩnh Dạ Lưu Quang quỳ xuống: “Bệ hạ, tin tức tốt!”
Vĩnh Dạ Lưu Quang còn đang xem tấu sớ, không ngẩng đầu lên: “Khách tới rồi?”
“Đúng vậy, còn xin chỉ dụ bệ hạ, xử trí như thế nào?”
“Giam lỏng Thiên Hương các, chưa trải qua cho phép chưa thể ra ngoài. Để Vũ Thiên Hương tự mình dò hỏi, về vấn đề Thúy Vũ Không Ngân giả mạonày.”
“Tuân mệnh!”
“Tìm một kẻ biết ăn nói, đi gặp Thúy Vũ Không Ngân, nói cho người Chư gia hắn ở trên tay chúng ta, nếu không muốn bọn họ chết, thì nói chuyện hẳn hoi với ta, chỉ cần hắn chịu giao ra mấy thứ đánh cướp được, ta có thể giữ cho hắn một mạng. Nhớ kỹ, khi trò chuyện cần tận khả năng khiến hắn buông cảnh giác, cứ nói ta chỉ là muốn nói chuyện với hắn, có thể do hắn quyết định địa chỉ đàm phán. Sau đó tận khả năng kéo dài thời gian, ở trước đó, ở trên điểm đàm phán bày ra cấm không nguyên trận. Mặt khác còn cần xác nhận tung tích Tam Túc Kim Ô...”
Vĩnh Dạ Lưu Quang hạ mệnh lệnh đâu vào đấy, ở dưới sự sắp xếp đâu vào đấy của lão, một tấm lưới lớn nhằm vào Tô Trầm đã lặng yên mở ra.
Nhưng tấm lưới này vừa mới mở ra, đã gặp vấn đề.
Quan viên phụ trách tìm Tô Trầm đàm phán báo lại: Thúy Vũ Không Ngân không thấy đâu nữa.
Vị trí của Thúy Vũ Không Ngân, Vũ tộc vẫn luôn biết, chỉ là vì Diêu Quang Huyễn Ảnh của Tô Trầm mà chưa đi bắt.
Mà Tô Trầm cũng một mực không đổi chỗ, mặc dù là ở sau khi cướp bóc khu thượng tầng, Khắc Lôi Tây Đạt mất đi năng lực truy tung đối với Tô Trầm, nhưng mật thám của Vĩnh Dạ Lưu Quang vẫn ở chỗ của Tô Trầm phát hiện hắn, điều này khiến Vĩnh Dạ Lưu Quang tin tưởng, lão vẫn chưa mất đi năng lực nắm giữ đối với sự tình.
Cho tới bây giờ.
Ngay tại thời điểm Chư gia tới, ngay tại thời điểm Vũ tộc sắp chụp lấy hắn, Tô Trầm lại mất tích.
Hắn rời khỏi căn phòng nhỏ hắn đã ở vài ngày, cứ thế biến mất không thấy.
Điều này khiến mọi người đều cảm thấy buồn bực.
Sao đang yên đang lành lại chạy mất?
Lúc bị Khắc Lôi Tây Đạt đuổi theo không chạy, khi hoang thú công thành không chạy, lại ở sau khi tất cả đều đã xong, hắn lại chạy, thế này tính là có ý tứ gì?
Hơn nữa mặc kệ đối phương có ý tứ gì, bây giờ vấn đề là Vĩnh Dạ Lưu Quang gặp khó xử.
Dựa theo kế hoạch của lão, Thúy Vũ Không Ngân giả mạo có khả năng rất lớn có quan hệ với Chư gia, sau khi đem người của Chư gia lừa gạt đến, chẳng khác nào có lá bài nắm chắc đối thủ.
Cho dù không thể bởi vậy ép đối phương đầu hàng, thì cũng có không gian đàm phán, đối phương chỉ cần chịu đàm phán, Vĩnh Dạ Lưu Quang liền có nắm chắc từ trong đó tìm được trình độ coi trọng của đối phương đối với Chư gia, cũng căn cứ trình độ coi trọng này chế định đối sách.
Nếu cực kỳ coi trọng, vậy không cần phải nói, chính là thời điểm chào giá trên trời. Cho dù không coi trọng như vậy, cũng có thể ép ngược lại Chư gia, để Chư gia biết bọn họ là quân cờ bị vứt bỏ, do đó trái lại từ chỗ Chư gia đạt được trợ lực, ví dụ như biết thân phận, điểm yếu của đối thủ, vân vân.
Tóm lại, chuyện lừa Chư gia đến, khiến Vĩnh Dạ Lưu Quang tiến có thể công lui có thể thủ.
Điều duy nhất lão chưa nghĩ tới là, Chư gia đến đây, đối phương lại không liên hệ được.
Liên hệ không được thì làm sao bây giờ?
Liên hệ không được, kế hoạch của Vĩnh Dạ Lưu Quang trong chớp mắt đã bị treo lên giữa không trung.
Ngươi muốn nói kế hoạch thất bại, vậy trái lại cũng đơn giản, sau chuyện ra lệnh đem Chư gia chém hết hả giận là được, nhưng kế hoạch hiển nhiên chưa thất bại, bởi vì căn bản chưa từng tiếp xúc, căn bản không biết phản ứng của đối phương là gì. Cứ như vậy chém người khẳng định là không có khả năng.
Ngươi muốn nói kế hoạch thành công, vậy khẳng định cũng không đúng.
Đã chưa thất bại, cũng chưa thành công, sự tình cứ như vậy bị treo ở không trung, toàn bộ mọi người cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Phụ cận đều tìm chưa?” Vĩnh Dạ Lưu Quang hỏi.
“Tìm hết rồi, lúc trước vẫn luôn ở yên nơi đó, nhưng sau khi đón đứa con của Liệt Diễm chúa tể, thì chưa từng trở về.” Quan viên phụ trách trông coi nói. Thân là quan viên phải biết trốn tránh trách nhiệm, quan viên này sợ nhất chính là để quốc chủ cho rằng thủ hạ của mình làm việc bất lực dọa người ta chạy mất, cho nên cố ý vô tình đem sự tình kéo đến trên người Kim Diễm.
“Con của Liệt Diễm...” Vĩnh Dạ Lưu Quang lẩm bẩm một câu: “Các ngươi cho rằng có liên quan với điều này?”
Khắc Lôi Tây Đạt nghĩ nghĩ nói: “Thúy Vũ Không Ngân chưa hẳn chưa phát hiện Vũ tộc giám thị hắn, nhưng hắn sở dĩ dám tùy tiện ở nơi đó, là vì tự cao năng lực chạy trốn số một thiên hạ của Diêu Quang Huyễn Ảnh. Nhưng ta lúc trước tham thảo với hắn biết được, phép này bởi vì là dùng ảo ảnh định, chỉ thích hợp chính hắn. Bạch Tháp Chiết Dược ngược lại có thể dẫn người, nhưng Bạch Tháp Chiết Dược nhiều nhất chỉ mấy trăm trượng khoảng cách, không thể trở thành lá bài cho hắn chạy trốn. Thúy Vũ Không Ngân muốn cứu đứa con kia của Liệt Diễm, chỉ dựa vào Diêu Quang Huyễn Ảnh là không làm được, cho nên hắn lần này rất có thể là xét thấy vậy, mới mang theo tiểu tử kia nấp đi.”
Trong vô hình, mọi người ngược lại đã giúp Tô Trầm tìm cái cớ tốt rời đi.
Vĩnh Dạ Lưu Quang trầm mặt: “Có chút đạo lý. Nhưng bây giờ vấn đề là không liên hệ được hắn, kế hoạch tiếp sau không thể triển khai.”
Khắc Lôi Tây Đạt nói: “Thúy Vũ Không Ngân còn ở trong thành, một điểm này ta dám khẳng định. Hắn hẳn là còn đang nghĩ như thế nào đem con của Liệt Diễm mang đi. Nói từ phương diện này, đây là chuyện tốt. Người này làm việc có cố kỵ, cũng sẽ không qua lại tự nhiên như trước kia. Về phần chuyện thông báo hắn, thật ra có chút tin tức, không gặp mặt cũng có thể truyền đạt.”