← Quay lại trang sách

Chương 1177 Khách tới

“Cái gì?” Kim Diễm bị dọa giật mình, theo bản năng đặt tay ở phía sau.

“Không cần giấu nữa, giao đồ ra đây, yên tâm, ta sẽ tuân thủ lời hứa, giúp ngươi đào tẩu.” Tô Trầm nhún nhún vai.

Kim Diễm do dự một phen, lúc này mới bắt đem nguyên giới trên ngón tay lấy xuống, giao tớitrong tay Tô Trầm: “Ngươi làm sao biết ở trên tay ta?”

“Ngươi khi nói dối rất ngắc ngứ, hơn nữa mỗi một lần nói về chuyện bảo tàng, ngươi sẽ không tự giác nhìn tay của mình. Thú tộc các ngươi, rất ít ai sử dụng nguyên giới, đa số thời điểm, không phải đều là dùng thân thể của mình chứa đựng sao? Trừ phi quá nhiều đồ.”

Tô Trầm nói xong mở ra nguyên giới nhìn thoáng qua, quả nhiên bên trong rậm rạp đầy nguyên tinh, trong đó thậm chí còn có hai viên yêu vương, bảy viên cấp lĩnh chủ, ngoài ra chính là chút ít nguyên thực, số lượng không nhiều, nhưng cái khó được là có không ít tài liệu hiếm thấy.

Chỉ lấy nguyên tinh mà nói, lô nguyên tinh này của Thâm Lam Chi Viêm lại còn nhiều hơn so với Tô Trầm lần trước cướp bóc khu thượng tầng đạt được.

“Mấy thứ này, vốn là Thâm Lam dâng lên cho phụ hoàng ta.” Kim Diễm than thở.

Hắn lần này sở dĩ tới đây, là vì Thâm Lam Chi Viêm có một lô nguyên tinh muốn giao cho phụ thân, hắn phụng mệnh tới đây lấy, không ngờ lại đụng phải việc này.

“Không tệ!” Tô Trầm rất hài lòng gật gật đầu: “Còn có viên kia của Thâm Lam Chi Viêm đâu?”

Kim Diễm rất là không tình nguyện há mồm phun ra một viên nguyên tinh xán lạn, chính là viên của Thâm Lam Chi Viêm.

Viên nguyên tinh này chia ra hai màu xanh đỏ, bên trên còn lóng lánh mảng lớn huyền văn nhỏ bé tinh xảo, quả nhiên là một viên yêu hoàng nguyên tinh siêu hoàn mỹ.

“Tốt lắm!” Tô Trầm hài lòng gật gật đầu.

“Đồ cho ngươi hết rồi, ngươi bao giờ mang ta rời khỏi?” Kim Diễm hỏi.

“Chúng ta không đi.” Tô Trầm trả lời.

“Cái gì?” Kim Diễm cuống lên, vội đi chụp lấy tay của Tô Trầm: “Ngươi từng đáp ứng Thâm Lam, đồ ta cũng cho ngươi rồi, ngươi không thể nuốt lời...”

Tô Trầm xoay người một cái bóp cổ Kim Diễm, trực tiếp đem hắn dí ở trên tường: “Tiểu tử, biết điều chút. Ta từng đáp ứng Thâm Lam giữ cho ngươi một cái mạng, nói được thì làm được, ta cũng sẽ đưa ngươi rời khỏi. Nhưng là khi nào đi, đi như thế nào, do ta định đoạt. Còn có, ta phải nhắc nhở ngươi, ta còn từng nói với Thâm Lam, Nhân tộc ta đối với thú tộc, chỉ có uy hiếp lợi dụng, không có thỏa hiệp hợp tác. Hôm nay tâm tình ta tốt, muốn tuân thủ hứa hẹn. Ngày mai tâm tình ta không tốt, không chừng sẽ nuốt lời một lần cũng không có gì. Cho nên... Ngươi tốt nhất đừng khiến ta mất hứng.”

Kim Diễm sững sờ nhìn Tô Trầm.

Hắn tuy là yêu thú, nhưng xuất thân hậu duệ quý tộc, ở thú tộc cũng là địa vị tôn quý, ai dám ức hiếp hắn? Ai dám lừa hắn?

Không ngờ một khi rời khỏi lãnh thổ của mình, lập tức đã được lên lớp một bài lớn như vậy.

Thời khắc này nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí kia của Tô Trầm, trong lòng hoảng sợ, chỉ có thể gật đầu: “Vâng... Vâng...”

“Vậy là đúng rồi.” Tô Trầm vỗ vỗ mặt hắn: “Biết điều chút, tốt cho cả ngươi với ta.”

Hắn nói xong xoay người rời khỏi.

Đổi là người khác gặp phải tình huống này, chỉ sợ đã sớm bị dọa không dám nói lời nào, nhưng Kim Diễm này trái lại là tên lắm lời, thế mà còn không quên hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi chỗ nào?”

“Tìm một chỗ tránh, đi chơi trốn tìm với bọn hắn.”

“Chơi trốn tìm?”

“Đúng, chơi trốn tìm... Bọn hắn đến rồi, cũng đã tới lúc chơi trò trốn tìm một chút.” Tô Trầm trả lời.

Kim Diễm hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, bị làm cho ù ù cạc cạc.

————————————————————

“Hồi bẩm bệ hạ, toàn bộ kẻ xâm nhập đã chém giết hết, Vạn Độc Thiềm Thừ đã chém đầu, Vũ tộc ta lại lần nữa lấy sức một mình, tiêu diệt một con hoang thú!”

Cô Thiên Việt quỳ rạp xuống dưới trướng Vĩnh Dạ Lưu Quang lớn tiếng đưa tin.

“Ta thấy rồi.” Trên mặt Vĩnh Dạ Lưu Quang lại chưa có bất cứ nét vui mừng nào cả: “Chúng ta tổn thất như thế nào.”

Nét vui mừng của Cô Thiên Việt liền theo đó ảm đạm: “Đang kiểm kê, chưa ra con số cụ thể.”

“Ừm...” Vĩnh Dạ Lưu Quang kéo dài ngữ điệu.

Trong lòng Cô Thiên Việt run lên: “Nhưng bước đầu tính ra, tộc ta chỉ tướng sĩ chết trận đã không ít hơn... Mười hai vạn, người bị thương càng nhiều hơn nữa!”

Không khí đột nhiên căng thẳng, uy áp to lớn như ngọn núi ép xuống, ngay cả Khắc Lôi Tây Đạt cũng hơi nhíu mày, thầm nghĩ lão đầu này quả nhiên thực lực mạnh đến đáng sợ, thực lực chỉ sợ còn cao hơn mình.

Tâm tình Vĩnh Dạ Lưu Quang lại đã cực tệ.

Vốn có thể dùng tổn thất không đến ba vạn tiêu diệt hoang thú, nhưng biến cố thành nam khiến Vũ tộc một lần trả giá tổn thất gấp mấy lần kế hoạch, thế này bảo Vĩnh Dạ Lưu Quang làm sao có thể không tức giận?

Chỉ thế này còn chưa tính sau khi thú tộc đánh vào trong thành mang đến tổn thất cấp bình dân, nhắm chừng các bình dân kia thương vong cũng phải nhiều tới mấy vạn.

Những người này đều là tinh anh Vũ tộc đó, một lần tổn thất nhiều như vậy, cho dù thắng lợi, cũng là thắng lợi đau đớn thê thảm.

Vũ tộc không dễ sinh sản, bồi dưỡng không dễ, hơn mười vạn sĩ tốt tinh nhuệ, cần Vũ tộc trăm năm thời gian mới đào tạo ra, một trận chiến này, đã hao tổn sức của Vũ tộc trăm năm, bảo Vĩnh Dạ Lưu Quang có thể nào không hận?

“Thúy Vũ Không Ngân!” Vĩnh Dạ Lưu Quang lại lần nữa đọc ra cái tên này.

Không biết tên Nhân tộc kia rốt cuộc là ai, cái tên Thúy Vũ Không Ngân chỉ có thể một lần lại một lần dùng để gánh tiếng xấu, chịu hắn liên lụy, Thúy Vũ gia tộc đã hoàn toàn diệt tộc trong đại chiến trước đây. Vốn còn có hai ba người sống, nhưng Vĩnh Dạ Lưu Quang hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, cùng nhau diệt, đỡ cho tương lai trở thành phiền toái.

Nghe được cái tên này, Cô Thiên Việt và Khắc Lôi Tây Đạt cũng cùng nhau nghiến răng.

Vĩnh Dạ Lưu Quang hỏi: “ Thâm Lam Chi Viêm bên kia như thế nào?”

Cô Thiên Việt trả lời: “ Thâm Lam Chi Viêm đã chết, xác chết bị Thúy Vũ Không Ngân mang đi, bị hắn đồng thời mang đi còn có một con Tam Túc Kim Ô, theo phân tích, có thể là con của Liệt Diễm chúa tể đông vực.”

Uy áp lại lần nữa phóng to, ép Cô Thiên Việt suýt nữa quỳ mọp xuống đất.

Vĩnh Dạ Lưu Quang giọng điệu lành lạnh: “Vì sao con của Liệt Diễm sẽ xuất hiện ở đây? Sao giờ mới đến báo cáo?”

“Chúng ta cũng là... Mới phát hiện!”Cô Thiên Việt nơm nớp lo sợ trả lời.

Không thể trách hắn sơ ý, trên chiến trường ngàn vạn người chém giết, Cô Thiên Việt sao có khả năng đi chú ý một con Tam Túc Kim Ô nho nhỏ. Cũng là thời điểm sau khi biết Thâm Lam Chi Viêm hành động, căn cứ hành động của hắn phân tích ra khả năng.

Mà đối với Vĩnh Dạ Lưu Quang mà nói, để Kim Diễm chạy trốn mới là tổn thất lớn nhất.

Thi thể Thâm Lam Chi Viêm lão có thể không cần, chẳng qua là một ít tài phú mà thôi, Kim Diễm lại là tồn tại có thể trở thành lá bài đánh bạc chính trị, ý nghĩa trọng đại.

Để hắn chạy trốn, không thể nghi ngờ là bỏ lỡ một ngọn núi vàng, điều này bảo Vĩnh Dạ Lưu Quang làm sao có thể nhịn được.