← Quay lại trang sách

Chương 1184 Mị hoặc (2)

Vũ tộc như vậy, phóng mắt toàn bộ Vân Tiêu quốc độ, sợ là tìm không ra mấy người.

Biết được điểm ấy, Chư Tiên Dao cũng càng thêm ý thức được chuyện Tô Trầm liên quan tới, chỉ sợ đã tới cấp bậc chọc trời rồi.

Nhưng trên mặt, vẻ mặt Chư Tiên Dao vẫn không thay đổi.

Thải Vân Nghê Thường đặt sẵn được đưa tới rất nhanh.

Chư Tiên Dao cầm chiếc vân sam mỏng nhẹ này, tự đi về phía chỗ thay quần áo.

Một lát sau, toàn thân một bộ đồ lụa mỏng trắng noãn, mang theo tư thái thần thánh cao quý. Đi vài bước, lụa mỏng kia thế mà lại dần dần xuất hiện biến hóa, làn váy phía dưới dài ra, bày ra hoa văn màu lam của nước, cổ tay áo thân trên hơi co lại, lộ ra một đoạn cánh tay ngọc đẹp đẽ trắng noãn, cả chiếc váy lụa mỏng liền thay đổi phong cách, từ cao quý biến thành mộng ảo.

Đi thêm vài bước, màu sắc Thải Vân Nghê Thường đã hóa thành đỏ như lửa, tràn ngập sắc thái nhiệt tình, mang theo nhu tình tuyệt vời như ngọn lửa, lại phối với bản thân chủ nhân cực hạn xinh đẹp, một đám đàn ông ở phụ cận nhìn đều dại mắt ra.

Tuy không phải cùng một chủng tộc, nhưng thẩm mỹ quan của hai tộc nhân vũ nhất trí, Chư Tiên Dao ở Nhân tộc nghiêng nước nghiêng thành, ở Vũ tộc tương tự cũng là cấp độ hại nước hại dân.

Ngay cả Thiên Hương các chủ cũng nhịn không được vỗ tay tán thưởng: “Muội muội phối với Thải Vân Nghê Thường này, thật là tuyệt phối tuyệt diễm, cũng chỉ có muội muội nhân vật bực này, mới sẽ không khiến tiên y phủ bụi.”

“Tỷ tỷ quá khen rồi.” Chư Tiên Dao vái một cái với Thiên Hương các chủ: “Đa tạ tỷ tỷ ưu ái, Thải Vân Nghê Thường này, muội muội xấu hổ nhận lấy vậy.”

“Thích là được.” Thiên Hương các chủ nói.

Chỉ cần đối phương chịu phối hợp, không gây chuyện, vẻn vẹn Thải Vân Nghê Thường, chỉ là việc nhỏ.

“Được rồi, ta hôm nay đã chơi đủ rồi, chúng ta trở về đi.”

Nghe được Chư Tiên Dao chịu trở về, Thiên Hương các chủ tự nhiên là vui vẻ nhất.

Mọi người lên xe, tự về Thiên Hương các.

Nhìn nhóm nhân vũ này rời khỏi, các cô nương Thải Vân các bĩu môi: “Thế này là sao vậy, mất hơn nửa năm thời gian mới làm được một chiếc như vậy, bà ta nói lấy là lấy đi, thật quá đáng lắm.”

“Câm miệng, đều chớ nói loại lời này, cẩn thận họa là từ ở miệng mà ra.” Quản sự trách mắng.

Khi bọn Thiên Hương các chủ đoạt quần áo, quản gia đã hướng bên trên báo cáo, được đáp lại là ta cần ta cứ lấy, cho nên quản sự rất rõ tầm quan trọng của đám khách này.

Mọi người cũng chỉ có thể cúi đầu không nói.

Đúng lúc này, nơi Chư Tiên Dao lúc trước thay quần áo lại có một nữ nhân đi ra.

Xem bộ dáng, thế mà giống vị khách nữ vừa mới thay quần áo như đúc.

Đây là có chuyện gì?

Đám vũ Thải Vân các đang kinh ngạc, chỉ thấy nàng kia đã đi tới, còn hướng về xung quanh nhìn nhìn, ngạc nhiên nói: “Ồ? Tỷ tỷ bọn họ đã đi rồi à? Thật là, sao không gọi ta một tiếng đã đi mất.”

Tỷ tỷ?

Mọi người ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, không hiểu gì hết.

Vừa rồi lúc thay quần áo, không thấy được có hai người đi vào mà, đây là tình huống gì?

Quản sự thấp giọng hỏi: “Xin hỏi tiên tử, là khi nào vào...”

Nữ tử đã không kiên nhẫn nói: “Ngươi mù à? Ta đi vào khi nào các ngươi không thấy sao? Ta vừa rồi đi vào giúp tỷ tỷ thử quần áo.”

Mọi người cùng nghĩ, là chưa nhìn thấy mà.

Nàng kia đã phất tay: “Thôi thôi, đi thì đi, ta tự trở về là được. Thật là.”

Nói xong vung ống tay áo, đã tự lên không trung bay đi.

Thấy nàng cứ như vậy bay đi, mọi người ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, nhìn nhau ngạc nhiên, nhưng cuối cùng ai cũng không để vào trong lòng.

Mãi cho đến khi bay xa, nàng kia quay đầu nhìn nhìn Thải Vân các, ‘Phốc’ một tiếng cười ra tiếng.

Nàng tự nhiên chính là Chư Tiên Dao.

Thiên Hương các chủ tuy đề phòng được thủ đoạn mị hoặc huyết mạch Quỷ Tâm Yêu Hồ của Chư Tiên Dao, nhưng cô ta không biết một tầng thân phận khác của Chư Tiên Dao: nữ nhân của Tô Trầm.

Thân phận này ở trên ý nghĩa nào đó càng quan trọng hơn cái trước —— theo Tô Trầm nhiều năm thế, Chư Tiên Dao đã học được rất nhiều thứ từ trên người Tô Trầm. Sách lược hắn đối địch, thủ đoạn xuất quỷ nhập thần kia của hắn, tương tự cũng bao gồm một ít phát minh nhỏ của hắn.

Ví dụ như máu tươi hóa thân.

Cái gọi là muốn Thải Vân Nghê Thường loại đồ vật này, chỉ là một sự nối tiếp.

Chư Tiên Dao cần chỉ là một cơ hội có thể một chỗ, một cơ hội quang minh chính đại ở bên ngoài thoát khỏi toàn bộ mọi người.

Tuy chỉ là thời gian thay quần áo ngắn ngủn, cũng đã đủ Chư Tiên Dao hoàn thành bố trí quan trọng nhất.

Mặc Thải Vân Nghê Thường đi ra là hóa thân máu tươi của Chư Tiên Dao, Chư Tiên Dao thật sự vẫn ở lại bên trong chưa đi ra, thẳng đến sau khi mọi người rời khỏi, mới công khai xuất hiện.

Về phần Thải Vân các, các nàng tuy phát hiện Chư Tiên Dao thứ hai, nhưng ở dưới tình huống không biết nội tình, ai cũng sẽ không để trong lòng, tự nhiên cũng sẽ không cố ý đi nói cho Thiên Hương các chủ.

Nói đi thì phải nói lại, cho dù thực nói ra lại như thế nào?

Sự tình đã đến một bước này, có tệ nữa cũng không tệ được tới đâu.

Về phần bây giờ, Chư Tiên Dao muốn nhanh chóng tìm được một mục tiêu thích hợp, để tìm hiểu Thiên Không Thành bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngay sau đó, Chư Tiên Dao đã hóa ra đôi cánh, đóng giả Vũ tộc tới chợ. Huyễn Hóa Chi Thuật của nàng là Tô Trầm dạy, tuy học không được tốt lắm, nhưng dùng để lừa Vũ tộc bình thường cũng đủ rồi.

Bây giờ nàng muốn tìm một mục tiêu: một mục tiêu có thể cung cấp cho nàng tin tức phương diện Thiên Không Thành.

Mục tiêu này nên có địa vị nhất định, như vậy có thể bảo đảm tính linh thông tin tức của kẻ đó, phải là nam, như vậy mới có thể khiến khả năng mị hoặc của mình có thể phát huy, cuối cùng chính là thực lực không thể quá mạnh.

Muốn đồng thời phù hợp ba loại điều kiện trên, mục tiêu tốt nhất chính là thiếu gia đại gia quý tộc nào đó.

Ôm mục tiêu này, Chư Tiên Dao tìm kiếm mục tiêu của mình ở khắp nơi.

Có lẽ là vận may điều khiển, muốn thiếu gia hoa quý, quả thật đúng có thiếu gia quý tộc tới.

Một đám Vũ tộc quần áo hoa lệ rõ ràng khác với người bình thường đi tới trước mặt, đi dẫn đầu phía trước là một gã công tử nhẹ nhàng.

Có lẽ là bị chấn động bởi vẻ đẹp của Chư Tiên Dao, tên thiếu gia quý tộc kia vừa thấy Chư Tiên Dao, ánh mắt đã không chịu rời đi nữa, ánh mắt chỉ dại ra nhìn nàng, nhìn không ngừng.

Đối mặt tình huống này, Chư Tiên Dao mỉm cười, cho đối phương một cái nháy mắt long lanh, sau đó hướng về ngõ nhỏ bên cạnh bước đi.

Thiếu gia quý tộc kia nhìn, sắc thụ hồn dã, không tự giác đi theo Chư Tiên Dao vào ngõ nhỏ. Về phần thủ hạ của hắn, thì tự phát chặn cửa ngõ, không cần nghĩ, mọi người đều biết kế tiếp sắp xảy ra chuyện gì.

Một ít Vũ tộc thấy tình hình này, cũng chỉ lắc đầu thở dài một tiếng, than thở một tiếng thói đời ngày sau.

Bên này Chư Tiên Dao đã mang theo thiếu gia quý tộc kia đi vào sâu bên trong.