← Quay lại trang sách

Chương 1194 Kiên quyết (1)

Đao phủ hành hình đã đứng vị trí xong, cầm trong tay là Tiêu Hồn Đao, loại đao này mang theo một loại dược tề đặc thù, có thể tạo thành tổn thương nặng có tính hủy diệt đối với toàn bộ linh hồn thiếu phòng hộ, để bảo đảm bất cứ mục tiêu nào, cho dù là tồn tại Hoàng Cực cảnh, sau khi bị loại đao này giết chết cũng không thể sống lại.

Mà ở nơi xa hơn chút, là rất nhiều quan viên Vũ tộc đang giám hộ.

Nhưng thoạt nhìn bọn họ cũng không có tâm tình giám hộ gì, mỗi người đều đang châu đầu ghé tai nghị luận điều gì đó.

Thậm chí thỉnh thoảng còn có quan viên rời khỏi vị trí của mình chạy tới trong cung, sau đó không lâu lại ủ rũ đi ra.

Quần chúng vây xem không biết bọn họ đang làm gì, chợt một tiếng khóc trời khóc đất vang lên: “Bệ hạ, đao hạ lưu nhân! Chư Tiên Dao không thể giết, nếu không chiến loạn nhất định nổi lên, tộc ta nhất định diệt vong!”

Sau đó liền nhìn thấy một lão Vũ tộc bay vào trong cung, trực tiếp xông vào cung điện.

Mọi người lúc này mới biết, thì ra các quan viên vẫn đang ra sức khuyên can. Mà vừa rồi vị lão giả kia chính là một vị đại nho đức cao vọng trọng trong Vũ tộc, không ngờ ngay cả lão cũng đã chạy tới ngăn cản khuyên can.

Nhưng đáng tiếc, việc này hiển nhiên không có tác dụng gì.

Bởi vì rất nhanh, vị đại nho kia đã bị đánh ra, lão vừa bị thủ vệ nâng ra, còn vừa tiếp tục hô to, mắng dữ dội. Bởi vì là đại nho, dùng từ cũng sắc bén đúng chỗ, cái gì “đừng hành động theo cảm tình” “vì nước cầu toàn” “đừng để dân chúng Vũ tộc đổ máu nữa” vân vân.

Những lời này chưa thuyết phục được Vĩnh Dạ Lưu Quang, ngược lại thuyết phục dân chúng Vũ tộc phụ cận đứng xem ở phụ cận động lòng.

Thậm chí, còn có thanh âm khuyên can mọi người, cùng nhau tấn công giáo trường, ngăn cản giết chóc.

Nhưng đáng tiếc, quần chúng còn chưa bị phát động, xa xa đã bay tới rất nhiều lính Vũ tộc tinh nhuệ, trực tiếp đem vũ khí nhắm vào dân chúng. Một Vũ dân khó chịu, vừa mới nói câu khiêu khích mọi người, đã bị một mũi tên bắn thủng cánh, từ không trung ngã xuống.

Có binh sĩ trực tiếp bay tới bắt, đưa vào trong ngục.

Tiếp theo là một thanh âm vang vọng toàn trường: “Bệ hạ có lệnh, trừ phi ngài đích thân hạ dụ lệnh, nếu không bất cứ kẻ nào ngăn cản trảm đầu, lấy phản loạn luận xử, chém giết ngay tại chỗ!”

Kẻ nói chuyện chính là Cô Thiên Việt.

Vị chiến thần Vũ tộc này ở sau khi dẫn dắt Vũ tộc chiến thắng hoang thú, danh vọng tăng tiếp, khiến vô số quân sĩ hướng tới. Vĩnh Dạ Lưu Quang phái hắn ra chấp hành loại chuyện giám trảm này, quả thực là giết gà dùng dao mổ trâu, nhưng cũng có thể thấy được quyết tâm.

Bản chất của dân chúng là tản mạn, đối mặt khí phách cường đại của chiến thần, chung quy cũng chỉ có thể phát ra nghị luận bất mãn, trầm thấp xuống.

Tô Trầm vừa mới dâng lên một chút ngọn lửa hỗn loạn, cứ như vậy bị đối phương lấy thế mưa rào dập tắt, đem người ta nghiền ép tới mức có thể nói là không còn chút tính tình nào.

Đối mặt loại tình huống này, ngay cả Tô Trầm trà trộn ở trong đám Vũ tộc cũng chỉ có thể lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.

Vĩnh Dạ Lưu Quang ơi Vĩnh Dạ Lưu Quang, ngươi được đấy!

Nhưng, ngươi thật sự có thể giết sao?

Tô Trầm biết, mục đích Vĩnh Dạ Lưu Quang làm như vậy là vì ép mình đi ra.

Nhưng hắn không biết, nếu mình không ra, đối phương có phải sẽ giết thật hay không.

Kết quả này, cũng chỉ có một khắc xử quyết chấp hành mới có thể biết.

Đáng lưu ý là, Tô Trầm không ra, không phải vì nhát gan, mà hoàn toàn là vì hắn sợ xác nhận quan hệ của mình cùng Chư Tiên Dao, ngược lại dẫn tới hắn không cách nào cứu vớt Chư Tiên Dao.

Chính bởi vậy, hắn chỉ có thể chờ.

Kết quả tốt nhất hắn chờ mong, tự nhiên chính là Vĩnh Dạ Lưu Quang chỉ dọa hắn. Một khi đến buổi trưa, Tô Trầm chưa xuất hiện, Vĩnh Dạ Lưu Quang sẽ hạ lệnh dừng chém đầu.

Đây là một cuộc đấu của ý chí và lòng tin.

Xem ai, có thể chống đỡ tới một khắc cuối cùng.

Nếu là trước đây, Tô Trầm sẽ rất tự tin mình có thể thắng.

Nhưng bây giờ, hắn đã không đầy lòng tin như ban đầu nữa.

Vĩnh Dạ Lưu Quang, đây là đối thủ đáng sợ nhất hắn từ khi xuất đạo tới nay gặp được, không phải vì thực lực của lão, không phải vì địa vị quyền thế của lão, mà là vì đối thủ cáo già.

Về phần bây giờ, Tô Trầm chỉ có thể chờ.

Chờ đợi thời khắc cuối cùng.

Thời gian, cứ như vậy qua đi từng phút từng giây.

Cách buổi trưa càng lúc càng gần.

Ánh mặt trời dần độc, dân chúng chờ đợi lại không để bụng chút nào.

Bọn họ chỉ là đang sốt ruột nhìn, chờ mong —— chờ mong có tin tức truyền đến, khiến bệ hạ thay đổi ý chỉ.

Nhưng kết quả đã định sẵn khiến bọn họ thất vọng.

Không ai có thể phản kháng Vĩnh Dạ Lưu Quang.

Quyết ý của lão, ý chí của lão, mặc dù là vị Vũ Thần giáo hoàng ngồi ngang hàng với lão cũng không thể ảnh hưởng.

Vạn năm qua, Vũ Thần giáo đều gánh vác trách nhiệm quan trọng giám sát quốc chủ, bảo vệ dân chúng, khi cần thiết thậm chí có thể lật đổ quốc chủ. Nhưng cho dù là như vậy, Vĩnh Dạ Lưu Quang vẫn khư khư cố chấp như cũ!

Quyết tâm của lão, sự quyết đoán to lớn, làm người ta líu lưỡi.

Khi ánh mặt trời trên không chiếu thẳng trên mặt đất, mặt trời giữa không trung, mấu chốt thời khắc rốt cuộc tới.

Keng!

Theo một tiếng vang thanh thúy, quan giám trảm phát ra chỉ lệnh lớn tiếng: “Đã tới giờ, chuẩn bị chém đầu!”

Soạt soạt soạt!

Một trăm hai mươi lăm phạm nhân, một trăm hai mươi lăm đao phủ, đồng thời soạt soạt soạt giơ lên Tiêu Hồn Đao.

Trái tim toàn bộ dân chúng đều nhấc lên cổ họng.

Có thể có chuyện ngoài ý muốn không?

Có thể có biến chuyển không!

Có thể có ngăn cản hay không?

Toàn bộ dân chúng đều chờ mong.

Nhưng đáp án nhất định làm bọn họ thất vọng.

Không có!

Khi quan giám trảm lớn tiếng hô lên chữ TRẢM kia, trong lòng toàn bộ mọi người đồng thời chợt lạnh.

Khi một trăm hai mươi lăm thanh Tiêu Hồn Đao lấy tư thái hung ác không hề do dự chém về phía phạm cổ nhân, ngay cả Tô Trầm cũng hiểu rồi.

Vĩnh Dạ Lưu Quang không thỏa hiệp!

Ngươi không ra, ta sẽ giết!

————————————————

Hôm qua.

Đại điện cung Vĩnh Trú.

Ở sau khi nghe nguyên nhân Vĩnh Dạ Lưu Quang đưa ra, U Mộng Hoa Liên ngây người.

“Cho nên, đây là quyết định của ngươi? Chính là nguyên nhân ngươi quyết định làm như vậy? Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, một khi chết người, sẽ mang đến cho ngươi cái gì?” U Mộng Hoa Liên u ám nói.

Vĩnh Dạ Lưu Quang mỉm cười: “Đơn giản chính là đóng đinh trên cây cột sỉ nhục lịch sử, trở thành tội vũ tộc ta mà thôi.”

“Nhưng ngươi vẫn muốn làm như vậy?”

“Bởi vì đây là trách nhiệm ta phải gánh vác.” Vĩnh Dạ Lưu Quang trả lời: “Ta chính là quốc chủ Vũ tộc, thân là quốc chủ, thì phải có quyết tâm ý chí gánh vác trọng trách quốc gia. Chỉ cần có thể khiến tộc ta hưng thịnh, danh dự nho nhỏ lại đã tính là gì?”

Nghe được lời này U Mộng Hoa Liên cũng ngây ngốc.

Nàng dùng ánh mắt nhìn người tình nhìn Vĩnh Dạ Lưu Quang, tuy hình tượng đối phương chỉ là một lão già, nhưng ở trong mắt U Mộng Hoa Liên, lão lại là đẹp trai, khỏe mạnh như vậy, vượt qua vô số thanh niên Vũ tộc.