Chương 1195 Kiên quyết (2)
Nàng nhịn không được vươn tay, vuốt ve khuôn mặt Vĩnh Dạ Lưu Quang.
Nói: “Lưu Quang, còn nhớ rõ năm đó, lời chúng ta khi cùng nhau đọc sách ngươi đã nói không?”
Vĩnh Dạ Lưu Quang gật đầu: “Đương nhiên, ta từng rồi, thân là nam nhi, nên có lòng dạ, chí ở thiên hạ, ngực ôm phương xa. Làm điều vũ không thể làm, gánh vác điều vũ không thể gánh vác.”
“Ngươi đã làm được.” U Mộng Hoa Liên nói xong kìm lòng không được dựa tới.
Nàng muốn đem Vĩnh Dạ Lưu Quang ôm đến trong lòng, nhưng Vĩnh Dạ Lưu Quang lại từ chối nàng.
Lão nhẹ nhàng lắc đầu với U Mộng Hoa Liên.
Có chút ý loạn tình mê U Mộng Hoa Liên lúc này mới nhớ tới thân phận của mình.
Vũ tộc có quy định, quốc chủ và giáo hoàng vĩnh viễn không thể bên nhau.
Đây là vì bảo đảm tính độc lập của chính quyền cùng thần quyền.
U Mộng Hoa Liên và Vĩnh Dạ Lưu Quang từng có một đoạn năm tháng tốt đẹp, U Mộng Hoa Liên lúc đó, là thiên tài tu hành của Vũ Thần giáo, sớm đã thành thánh nữ dự bị giáo hoàng. Mà Vĩnh Dạ Lưu Quang, vẫn chỉ là một tướng lĩnh Vũ tộc bình thường, nhưng cảm tình của bọn họ lại vô cùng tốt.
Nhưng khi Vĩnh Dạ Lưu Quang dũng mãnh đoạt được quyền lực cao nhất của Vũ tộc, cảm tình của hắn cùng U Mộng Hoa Liên lại hoàn toàn gián đoạn.
Những năm gần đây, U Mộng Hoa Liên cũng từng vô số lần u oán Vĩnh Dạ Lưu Quang vì quyền lực vứt bỏ mình, nhưng hôm nay, nàng đột nhiên không oán hận nữa.
Bởi vì nàng lý giải lòng dạ Vĩnh Dạ Lưu Quang, hiểu được khát vọng của hắn, càng rõ hắn không dễ dàng gì cả.
Vì thế nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy giết thì giết đi. Nếu chiến tranh đến, ta nguyện cùng nhau gánh vác với ngươi.”
Giết thì giết đi.
Đây là quyết định của U Mộng Hoa Liên.
Vĩnh Dạ Lưu Quang đã quyết định đối kháng tất cả, như vậy U Mộng Hoa Liên nàng cũng nguyện ý theo Vĩnh Dạ Lưu Quang, đối kháng tất cả cái này.
Vô luận kết quả như thế nào, đều vui vẻ thừa nhận!
——————————————
Ánh đao chợt nổi lên, hào quang sáng như tuyết chiếu thẳng phía chân trời, mang ra vô tận sâm nghiêm cùng sát khí lạnh lẽo, mang theo quyết tuyệt cùng nghiêm túc tuyệt không quay đầu, mang theo hung ác cùng kiên quyết một đòn nhất định phải chết!
Nhưng ngay tại lúc đó, một trận gió thổi qua.
Vì thế thời gian tựa như dừng lại, một trăm hai mươi lăm thanh Tiêu Hồn Đao đồng thời dừng lại.
Một cây trong đó, cách cái gáy ngọc của Chư Tiên Dao chỉ ba phân.
Sở dĩ sẽ như thế, là vì không gian ở lúc này đột nhiên đọng lại, không khí trở nên dính hơn, lực cản tăng mạnh.
Không chỉ có thế, cũng có một lực lượng không tên tự dưng sinh ra, nâng đỡ mỗi một lưỡi đao.
Bởi vì bọn đao phủ dùng sức quá mức, hai lực lượng va chạm với nhau, thậm chí kích phát ra tiếng ngân lên kịch liệt của lưỡi đao.
Một trăm hai mươi lăm thanh Tiêu Hồn Đao đồng thời kêu lên, âm rung như Phạn xướng, chấn động trời đất.
Toàn bộ Vũ tộc đều xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Sau đó bọn họ liền thấy một tên Vũ tộc đã từ trong đám đông đi ra.
Hắn tuy có đôi cánh, cánh lại thu vào, bước đi trực tiếp đạp ở không trung, là lấy phương thức phi hành đạp không mà bay đi tới.
Không chỉ có thế, toàn bộ khí thế càng xuất hiện biến hóa, trở nên càng thêm cường tráng, cũng càng thêm mạnh mẽ.
Đó là đang từ một Vũ tộc, biến thành một Nhân tộc.
Quần chúng xôn xao.
“Tô Trầm!” Nhìn thấy người tới, Chư Tiên Dao hô thành tiếng.
Tuy đã sớm tin tưởng Tô Trầm sẽ không mặc kệ mình, nhưng khi Tô Trầm thật sự xuất hiện, Chư Tiên Dao vẫn đau lòng.
Ngươi sao lại ngu như vậy?
Không phải chính ngươi cũng từng nói, nếu để lộ quan hệ ngươi và ta, thì càng không cứu được ta sao?
Nếu ta đã chết chắc, ngươi cần gì phải đi chịu chết cùng ta chứ?
Một khắc đó, Chư Tiên Dao trào nước mắt, đã có vui vẻ, lại có tuyệt vọng.
Ngược lại trên mặt Cô Thiên Việt lộ ra nụ cười: “Ngươi quả nhiên đi ra rồi... Thế mà còn là chân thân. Thật to gan.”
“Bởi vì đã không sao cả.” Tô Trầm trả lời: “Lão đã quyết định muốn giết Tiên Dao, vậy nói lên lão không muốn giết ta. Ta nói đúng không?”
Lời này có ý tứ gì? Tất cả đều không hiểu.
Cô Thiên Việt kinh ngạc, sau đó nói: “Bệ hạ nói không sai, ngươi quả nhiên là đối thủ khó đối phó nhất ông từng gặp, Tô tiên sinh.”
Tô Trầm mỉm cười: “Rất khéo, ngay tại vừa rồi, ta cũng nghĩ như vậy... Vũ tộc có quốc chủ được lắm.”
Cung Vĩnh Trú, điện Vấn Tâm.
Nơi này là chỗ Vĩnh Dạ Lưu Quang yên lặng suy nghĩ, dưới tình huống bình thường không xử lý quốc chính, chính bởi vậy cũng không tiếp gặp quan viên.
Nhưng hôm nay, nơi này lại xuất hiện người ngoài.
Người ngoài thực sự.
Nhân tộc, Tô Trầm!
Vĩnh Dạ Lưu Quang và Tô Trầm, ở giờ khắc này rốt cuộc gặp nhau.
Ngay tại trên điện Vấn Tâm của Vĩnh Dạ Lưu Quang.
Chính bởi vậy, nơi này không có bất cứ Vũ tộc nào khác, chỉ có hai vị Tô Trầm và Vĩnh Dạ Lưu Quang, ngay cả U Mộng Hoa Liên cũng không có mặt.
U Mộng Hoa Liên vì thế đưa ra kháng nghị, nhưng lại bị Vĩnh Dạ Lưu Quang từ chối ngay bằng một câu nói.
Hắn nói: “Ngươi không sở trường đàm phán.”
Tuy không thích sự đánh giá này, U Mộng Hoa Liên lại không thể không thừa nhận sự thật này. Vì thế Vĩnh Dạ Lưu Quang liền lấy cái danh đại nghĩa quốc gia, đem U Mộng Hoa Liên gạt ra ngoài.
Khác với người thường tưởng tượng giương cung bạt kiếm, Tô Trầm trong điện Vấn Tâm tỏ ra tương đối tùy ý.
Hắn đứng ở trước một hàng giá sách, đang cầm lấy một quyển sách của Vũ tộc lật xem, vừa lật vừa nói: “Ta cả đời này từng làm rất nhiều sự, cũng gặp được quá rất nhiều đối thủ. Có kẻ cường đại, có kẻ nhỏ yếu, nhưng ta chưa bao giờ sợ hãi. Bởi vì bọn họ tuy có lực lượng, lại chỉ mạnh ở thân thể, mà không phải đầu óc. Mà trí tộc ta, coi trọng trí tuệ hàng đầu, mà không phải lực lượng. Mà ở trên trí tuệ, ta chưa bao giờ thua bất luận kẻ nào. Nhưng ta biết, thế giới này luôn có người so với ngươi càng thông minh hơn nữa...”
Hắn buông sách xuống, quay đầu nhìn Vĩnh Dạ Lưu Quang một cái, nói: “Đại danh Vĩnh Dạ Lưu Quang, ta rất sớm đã biết, nhưng chỉ giao phong qua đi, ta mới biết được đó là danh bất hư truyền như thế nào.”
Sắc mặt Vĩnh Dạ Lưu Quang không thay đổi, hiển nhiên hoàn toàn chưa bị Tô Trầm khen tặng đả động.
Lão chỉ thản nhiên nói: “Có thể mời ngươi đi ra, cũng không phải chuyện dễ dàng.”
“Quả thực không dễ dàng, nhưng vẫn đã làm được, quyết tâm của quốc chủ khiến ta khâm phục... Thật ra ta sớm nên nghĩ đến, chuyện La Thiên giám chủ lý của ngươi có thể phát hiện, ngươi sao có thể không phát hiện được chứ? Nhiều nhất chỉ là phát hiện muộn một chút.”
“Ngươi hủy diệt tư liệu La Thiên giám, đối với chuyện Thúy Vũ Không Ngân chính là Tô Trầm, ta cũng chỉ là ngờ vực vô căn cứ mà thôi.” Vĩnh Dạ Lưu Quang trả lời.
“Có thể nói cho ta biết làm sao đoán được không?” Tô Trầm hỏi.
Vĩnh Dạ Lưu Quang trả lời: “Hạ nhân của Chư Tiên Dao.”
Quả nhiên!
Tuy sau khi ám sát Thần Vũ Thiên Chức, Tô Trầm từng cố ý chạy đi La Thiên giám một chuyến, hủy diệt ghi chép của nơi đó, nhưng hắn lại không cách nào ngăn cản thông đạo tin tức mới của Vĩnh Dạ Lưu Quang. Đó là thủ hạ của Chư Tiên Dao.