← Quay lại trang sách

Chương 1197 Ba điều kiện (1)

Hắn cũng là kẻ có khả năng bình ổn chiến tranh nhất.

Vậy như thế nào mới có thể khiến Tô Trầm chủ động đi bình ổn chiến tranh đây?

Chư Tiên Dao!

Nàng là lá bài duy nhất.

Chính bởi vậy, Vĩnh Dạ Lưu Quang không tiếc tất cả cũng muốn giết Chư Tiên Dao.

Giết thật!

Logic rất đơn giản, nếu là giả ý giết, rất có thể bị Tô Trầm nhìn thấu, do đó không xuất hiện. Chỉ có thật sự giết, mới có thể đem hắn ép ra.

Về phần nói nhỡ đâu Tô Trầm không đi ra, Chư Tiên Dao chết rồi thì làm sao bây giờ?

Lúc trước không phải đã nói sao?

Chư Tiên Dao chết hay không chết, Nhân tộc đều sẽ tiến công.

Đã như vậy, cứ giết chết là được.

Chỉ cần Tô Trầm không xuất hiện, như vậy khác biệt duy nhất giữa thả với giết chính là: thả người, Vĩnh Dạ Lưu Quang có thể trốn tránh trách nhiệm dẫn tới chiến tranh, nhưng cũng từ nay về sau mất đi khả năng gặp được Tô Trầm, ngăn cản chiến tranh; giết người, thì Vĩnh Dạ Lưu Quang nhất định trở thành tội nhân Vũ tộc, bởi vì Vũ tộc sẽ cho rằng là lão mang đến chiến tranh, từ nay về sau bị đóng đinh lên bộ khung sỉ nhục của lịch sử.

Tuyệt đại đa số quân chủ sẽ lựa chọn cái trước, bảo vệ danh dự của mình.

Nhưng Vĩnh Dạ Lưu Quang lựa chọn cái sau.

Lão là liều mạng trở thành tội dân của Vũ tộc, cũng phải ép ra Tô Trầm, giải quyết chiến sự.

Đây chính là đảm đương!

Không sợ con dân thiên hạ nghị luận mình như thế nào, không sợ danh dự mình tương lai như thế nào, một lòng chỉ có lợi ích bản tộc bổn quốc.

Ở trên một điểm này, khí phách của Vĩnh Dạ Lưu Quang lớn hơn Tô Trầm, thủ đoạn của Tô Trầm tuy lợi hại, nhưng ám sát cướp bóc lại chung quy là rơi vào tiểu thừa, không phải đạo vương giả.

Đương nhiên, Tô Trầm cũng quả thực không phải vương giả.

Hắn là hiền giả, Nhân tộc hiền giả.

“Nhỏ hẹp” của hắn, là bất hạnh của sinh mệnh, lại là may mắn của Nhân tộc.

Cho nên Tô Trầm và Vĩnh Dạ Lưu Quang, đứng ở trên lập trường của mỗi người, đều có thể tính là vĩ nhân.

Mà bây giờ, Vĩnh Dạ Lưu Quang đã cược thắng.

Lão rốt cuộc ép được Tô Trầm ra.

Bây giờ, đến lượt Tô Trầm đến mua mạng.

Mua mạng của Chư Tiên Dao.

Đối diện thật lâu, Tô Trầm rốt cuộc thở dài: “Bệ hạ dựa vào cái gì cho rằng, ta có thể ngăn cản chiến tranh?”

Vĩnh Dạ Lưu Quang trả lời: “Ta không biết ngươi dựa vào cái gì có thể ngăn cản chiến tranh, bởi vì đó là vấn đề của ngươi. Ta chỉ cần biết, thiên hạ chỉ có một người đem ta ép đến mức như thế, đó là ngươi. Ngươi đã sáng tạo rất nhiều kỳ tích, ngươi tàn sát Bạo tộc, lại lừa Vũ tộc ta, dựa vào thuật biến hóa, năng lực không gian, lợi ích tiên đoán, tung hoành tiêu dao, tùy ý quát tháo. Ngươi đã có thể làm được nhiều chuyện thế, như vậy, bình định chiến tranh cũng chỉ là việc nhỏ.”

“Vậy nếu ta không làm được thì sao?”

“Chư Tiên Dao sẽ chết.” Vĩnh Dạ Lưu Quang thản nhiên nói: “Ta không để ý trở thành tội nhân của Vũ tộc, ngươi không thể ngăn cản hai tộc xâm phạm biên giới, ta sát cô ta ngay. Dù sao là chết, kéo thêm một người xuống nước, cũng tốt.”

Lúc này lão nói chuyện, trái lại tràn ngập sự hung ác, biểu hiện ra phong phạm của một đời kiêu hùng.

Bây giờ đến lượt Tô Trầm đau đầu.

Hắn day day huyệt Thái Dương, nói: “Bệ hạ từ khi nào học theo nữ tử, không phân rõ phải trái như thế?”

“Vừa nghĩ đến ngươi tạo thành thương tổn thật lớn đối với Vũ tộc ta, ta chưa đem ngươi đánh trước một trận, sau đó lại cho ngươi đi bình ổn chiến loạn, đã là cực độ khắc chế.”

Tô Trầm bất đắc dĩ, đành phải nói: “Nói điều kiện cụ thể của ngươi đi.”

Vĩnh Dạ Lưu Quang giơ lên ba ngón tay: “Một, tiêu trừ hai tộc nhân thú xâm nhập.”

Nghe được lời này, Tô Trầm nhíu mày.

Không phải vì yêu cầu này, mà là yêu cầu này chỉ là một trong ba điều kiện.

Nhưng Tô Trầm vẫn nói: “Ta đáp ứng ngươi.”

“Hai, sáng tạo cho Vũ tộc ta một loại công pháp.”

“Ừm?” Tô Trầm ngạc nhiên.

Vĩnh Dạ Lưu Quang nói: “Ngươi là đại hiền Nhân tộc, khai sáng phép vô huyết trùng kích, ngươi đã có thể làm được cho Nhân tộc, vậy cũng có thể làm được cho Vũ tộc ta. Vũ tộc ta trời sinh cơ thể yếu ớt, ngàn vạn năm qua tuy nghĩ mọi cách, nhưng trước giờ thiếu hệ thống cận chiến ưu tú. Nếu nói còn có ai có thể giải quyết vấn đề này, vậy chính là ngươi. Dù sao, ngươi cũng giúp tiểu tử Bạo tộc kia giải quyết một ít vấn đề trên tu luyện, không phải sao?”

Cái này ngươi cũng biết.

Tô Trầm bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Cái này có thể. Cái yêu cầu thứ ba này, hẳn chính là ta đem toàn bộ thứ cướp bóc đoạt được trả lại cho các ngươi nhỉ? Ta cũng có thể đồng ý.”

Hắn nói xong lấy ra một cái rương.

Trong rương đặt đầy nguyên giới.

Đây chính là toàn bộ thu hoạch của Tô Trầm hoành hành ở Vũ tộc hai năm qua.

Đáng tiếc, nhiều bảo bối như vậy, bây giờ lại phải trả về hết.

Không ngờ Vĩnh Dạ Lưu Quang lại không thèm nhìn cái rương lấy một lần.

Hắn nói: “Mấy thứ này, ngươi không cần trả.”

Cái gì?

Tô Trầm ngạc nhiên.

Vĩnh Dạ Lưu Quang từ từ nói: “Ngươi lấy đi được, chính là của ngươi. Ta còn chưa đến mức thèm thuồng.”

Tô Trầm vui vẻ: “Lão đầu, giữa ngươi với ta, không cần phải nói lời đẹp đẽ gì nhỉ? Trong này không riêng có kho tàng bí mật của Vận Mệnh Chi Thủ và Ngọc Thanh Lam, càng có bảo vật Vũ Thần giáo, nhất là vài món vật phẩm cấp Thần kia...”

Vĩnh Dạ Lưu Quang đã cản hắn: “Đồ của Vũ Thần giáo, không phải đồ của ta, có quan hệ gì với ta chứ?”

A...

Tô Trầm kinh ngạc nhìn Vĩnh Dạ Lưu Quang.

Vĩnh Dạ Lưu Quang đã nói: “Ngươi không cần giả ngu, khi ta nói lời này, ta sẽ không tính giấu ngươi. Vũ Thần giáo... Đại biểu là thần quyền, nắm giữ là tinh thần của dân chúng. Tác dụng lớn nhất của Vũ Thần giáo, chính là ngưng tụ dân chúng. Nhưng thành cũng như thế, bại cũng như thế. Vũ Thần giáo quá siêu nhiên, bọn họ nắm giữ quyền lực tiết chế quốc chủ, lại không hiểu vận dụng loại quyền lực này như thế nào. Bởi vì họ không hiểu chính trị. Vạn năm qua, Vũ Thần giáo vẫn luôn kéo tụt lại quốc gia, kéo ta tụt lại. Rất nhiều chuyện ta muốn làm, đều bởi vì họ mà không thể làm được.”

Tô Trầm nói: “Nhưng ta biết đến, bây giờ Vũ Thần giáo hoàng và Vân Tiêu quốc chủ, là hòa hợp trước nay chưa từng có.”

Vĩnh Dạ Lưu Quang gật đầu: “Ta không phủ nhận cái này, đây là sự thật. Nhưng đó chỉ là vì Hoa Liên tín nhiệm đối với ta... Nhưng ta quá già rồi, một ngày nào đó, ta sẽ chết đi. Ai có thể cam đoan, ta sau khi chết lại sẽ như thế nào? Vũ Thần giáo quá mạnh, không phải là chuyện may mắn của quốc gia. Những thần vật kia, đánh mất cũng tốt. Mất đi một ít lực lượng, cũng liền mất đi một ít quyền phát biểu. Vũ Thần giáo có ý nghĩa tồn tại của nó, cần thiết giám sát nó, nhưng không cần thiết quá mạnh. Thích hợp suy yếu một chút, là chuyện tốt.”

Thì ra là như thế, Tô Trầm đã hiểu.

Đáng thương U Mộng Hoa Liên còn một lòng say mê đối với Vĩnh Dạ Lưu Quang, Vĩnh Dạ Lưu Quang lại không có lúc nào là không tính kế, thậm chí ngay cả Vũ Thần giáo cũng tính kế vào. Cân nhắc đến tính đặc thù của thần vật, thứ này cho dù Vĩnh Dạ Lưu Quang muốn cũng không có cách nào chiếm để mình dùng, cho nên dứt khoát bỏ qua.