Chương 1196 Đảm đương
Thủ hạ của Chư Tiên Dao quả thực không biết Thúy Vũ Không Ngân chính là Tô Trầm, nhưng việc này không có nghĩa là bọn họ không biết quan hệ của Tô Trầm và Chư gia, dù sao lúc trước Tô Trầm ở thành Bình Thiên đối phó dung gia rất ồn ào huyên náo.
Vĩnh Dạ Lưu Quang ở sau khi giam lỏng Chư Tiên Dao, chuyện thứ nhất chính là nghĩ mọi cách tra xét ai quan hệ gần gũi với Chư gia, lấy thủ đoạn của bọn họ, muốn từ trong miệng nhiều người như vậy đạt được tin tức này cũng không khó.
Vì thế Tô Trầm cứ vậy tiến vào tầm mắt của Vĩnh Dạ Lưu Quang.
Đại hiền Nhân tộc trẻ tuổi, trí tuệ siêu quần, thực lực cường hãn.
Quan trọng nhất là chuyện hắn từng làm ở Bạo tộc.
Truyền kỳ hắn ở Bạo tộc đã sớm không phải bí mật gì, cứ như vậy, huyễn hình thuật, quan hệ với Chư gia, hơn nữa trong khoảng thời gian này Tô Trầm mai danh ẩn tích… một chuỗi nhân tố đem Thúy Vũ Không Ngân và Tô Trầm nối lại với nhau.
Tô Trầm đã biết tin tức cũng chưa để ý, chỉ là nói: “Quốc chủ hùng tài vĩ lược, khiến Tô Trầm bội phục. Lúc trước tạo thương tổn đối với Vũ tộc, Tô Trầm bày tỏ cực kỳ xin lỗi, cũng may Tô Trầm bây giờ đã ở chỗ này, muốn giết muốn cạo do quốc chủ định đoạt.”
Vĩnh Dạ Lưu Quang lại chưa nói gì, chỉ là khoát khoát tay, chỉ về phía trước bàn nói: “Ngồi.”
Tô Trầm buông sách, ngồi xuống.
Cứ như vậy mặt đối mặt với Vĩnh Dạ Lưu Quang, hoàn toàn không sợ.
Vĩnh Dạ Lưu Quang lúc này mới nói: “Nói lời từ trong lòng, giờ này khắc này, ta thực rất muốn một chưởng đập chết ngươi. Mạng hai mươi vạn quân dân Vũ tộc ta, đều là bởi ngươi mà chết. Tô Trầm, giữa ngươi và ta, là thù sâu hận lớn không rửa hết được!”
Tô Trầm không để ý cười cười: “Giữa hai tộc Nhân vũ, ngàn vạn năm qua, sinh mệnh chết đi cũng không phải là hai mươi vạn, mà là ức vạn. Hai mươi vạn? Không đáng kể mà thôi. Ta thân là Nhân tộc, diệt trừ dị kỷ vì tộc ta, suy yếu tộc địch, dù tay đầy máu tanh, đầy người sát nghiệt, cũng không oán không hối hận!”
Khí thế trên người Vĩnh Dạ Lưu Quang đột nhiên tăng vọt, uy áp khổng lồ bao phủ toàn trường, lại không tiết ra ngoài phòng một chút nào, có thể thấy được sự khống chế tinh diệu đối với lực lượng của lão.
Tô Trầm lại hoàn toàn không sợ hãi nhìn đối phương, ánh mắt nhìn thẳng.
Giờ khắc này, đại biểu Nhân tộc, hắn hoàn toàn không sợ vị chủ Vũ tộc này.
Khí thế dần dần nhạt đi.
Vĩnh Dạ Lưu Quang thở dài: “Già rồi, chung quy là già rồi, vẫn là người trẻ tuổi các ngươi có quyết đoán có đảm đương.”
“Nói đến đảm đương, Tô Trầm không dám đánh đồng với quốc chủ. Nếu bây giờ thiên hạ còn có ai có thể khiến Tô Trầm bội phục, tán thưởng, xưng một tiếng cam bái hạ phong, vậy cũng chỉ có quốc chủ.” Tô Trầm rất nghiêm túc trả lời.
“Ồ? Ngươi biết ta muốn nói chuyện gì với ngươi?” Vĩnh Dạ Lưu Quang hỏi.
“Cái đó không phải chính là nguyên nhân bệ hạ kiên trì muốn gặp ta sao?” Tô Trầm hỏi lại.
Vĩnh Dạ Lưu Quang mỉm cười gật đầu: “Không sai, cởi chuông chung quy cần người buộc chuông!”
Hai người đều chưa nói nữa, nhưng nhìn nhau, lại tất cả đều ở trong không lời.
Vĩnh Dạ Lưu Quang rốt cuộc vì sao cứ phải kiên trì giết Chư Tiên Dao ép Tô Trầm ra, thậm chí nếu Tô Trầm không xuất hiện, thì thực sự giết không hối hận?
Bởi vì Vĩnh Dạ Lưu Quang đã nhìn thấu một sự kiện, đó là:
Cho dù thả Chư Tiên Dao, cũng không cách nào ngăn cản chiến tranh!
Đúng vậy, không thể ngăn cản chiến tranh!
Chiến tranh khơi mào dễ, tiêu trừ khó.
Ba quốc gia Nhân tộc liên hợp lại tấn công Vũ tộc, nguyên nhân mặt ngoài là Vũ tộc vô cớ giam Chư Tiên Dao, nguyên nhân bản chất là Vũ tộc trước mắt đang lúc suy yếu.
Thả Chư Tiên Dao có thể khiến Nhân tộc rút quân?
Đừng nói giỡn.
Chư Tiên Dao chỉ là cái cớ mà thôi.
Khi cường đạo muốn cướp của ngươi, cũng sẽ tìm cái cớ, ví dụ như núi này là ta mở, cây này là ta trồng. Nhưng ngươi cho rằng luận chứng của ngươi thành công, chứng minh núi này không phải hắn mở, cây này không phải hắn trồng, hắn sẽ không cướp ngươi nữa?
Nói nhảm!
Ở trong lịch sử nhân loại, từng có siêu cường quốc nào đó vì tấn công nước nhỏ nào đó, cứng ngắc bịa ra nước nhỏ có được vũ khí đặc thù không hợp pháp mà mạnh mẽ tấn công. Cuối cùng sau khi diệt quốc gia đối phương, cũng chưa ở nước đó tìm được loại vũ khí này.
Nói cách khác, lý do xuất binh không được thành lập.
Vậy làm sao bây giờ?
Không sao, dù sao chúng ta đã thắng. Về phần trả lời sao, đại lãnh tụ nước đó nói, tuy chưa tìm được loại vũ khí này, nhưng quốc gia kia là quốc gia tà ác, vẫn như cũ cần thiết phải tiêu diệt.
Xem, sự tình chỉ là đơn giản như vậy.
Lấy cớ thứ này, chỉ là lấy đến che mặt mũi một chút.
Cái gì, ngươi không nể mặt ta? Chơi ngươi nha.
Cho nên có cái cớ hay không, chỉ cần muốn làm, thì luôn có khả năng.
Chư Tiên Dao chỉ là cái cớ, thả nàng ra, cũng không ngăn cản được Nhân tộc xâm nhập. Về phần thú tộc, vậy thì càng vô dụng. Ngươi thả Chư Tiên Dao có quan hệ cái lông gì với thú tộc ta?
Cho nên thả Chư Tiên Dao không ngăn được chiến tranh.
Một điểm này, Vĩnh Dạ Lưu Quang biết, Tô Trầm cũng biết, thậm chí Chư Tiên Dao cũng biết, cho nên mới sẽ có lúc trước Chư Tiên Dao nói với Cương Nham, chiến tranh không dễ tiêu trừ. Khi đó Cương Nham trả lời là, Tô Trầm căn bản không tính tiêu trừ.
Hắn đâm thủng rồi thì không tính bù lại.
Nhưng hắn không muốn bù lại, Vĩnh Dạ Lưu Quang lại phải ép hắn bù!
Một điểm này Tô Trầm không ngờ tới.
Không ngờ Vĩnh Dạ Lưu Quang sẽ hung hăng như vậy.
Là đủ hăng!
Bởi vì nghĩ tới, cũng không có nghĩa là có thể không thả.
Là người thì sẽ có tâm lý may mắn.
Đối mặt áp lực mạnh, khi đối phương luôn miệng nói, ngươi chỉ cần đem người thả ra, ta sẽ không xuất binh, tuyệt đại đa số mọi người sẽ chịu thua ở trên tâm lý. Bởi vì bọn họ sẽ nghĩ, chỉ là một con tin mà thôi, giữ trong tay không có tác dụng gì, thả ra cũng không có tổn thất gì, ngược lại nếu đối phương nuốt lời, ít nhất sẽ lâm vào bị động ở trên đạo nghĩa, điều này sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với danh dự.
Không chừng người ta cân nhắc điểm ấy, sẽ thực sự không tấn công nữa thì sao?
Loại khả năng này dù sao vẫn tồn tại.
Chỉ là chút tâm lý may mắn ấy, đã có thể khiến 70% quân chủ cúi đầu.
Cho dù đối phương vẫn xuất binh, mình ít nhất có cái để ăn nói đối với quốc dân.
Các ngươi xem, không phải ta cứng rắn bắt con tin dẫn tới xâm nhập, mà là kẻ địch tham lam, cố ý coi đây là cái cớ. Chiến tranh không phải ta đưa tới...
Đây là câu trả lời đối với quốc dân, còn lại 29%, xấp xỉ sẽ bởi vậy mà cúi đầu.
Nhưng trong thiên hạ luôn có một số tồn tại đặc thù, bọn họ có thể trụ vững tất cả áp lực, bao gồm bên ngoài, cũng bao gồm bên trong, để kiên trì bản thân.
Vĩnh Dạ Lưu Quang chính là 1% cuối cùng này.
Lão nhìn thấy rất rõ, thả người mới có thể đưa tới chiến tranh, không thả người, thì còn có một tia hy vọng.
Một tia hy vọng này chính là Tô Trầm!
Chiến tranh là Tô Trầm khơi mào.