Chương 1199 Mở ra (1)
Tô Trầm bất đắc dĩ than thở: “Ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy cách làm tốt nhất là lập tức chém ta mới đúng. Dù sao ngươi cũng là kẻ không sợ gánh tiếng xấu, liều mạng tổn thất Vũ tộc, làm ra cống hiến lớn như vậy cho trí tộc trong thiên hạ, rất khá đó.”
“Đây chính là nguyên nhân vì sao ta khống chế bản thân chưa giết ngươi mà đàm phán với ngươi... Ta chỉ là không muốn làm cống hiến cho trí tộc trong thiên hạ.” Vĩnh Dạ Lưu Quang trả lời: “Dựa vào cái gì áp chế Nhân tộc quật khởi việc lớn bực này, lại cần một mình Vũ tộc ta đến trả giá đắt?”
Dựa vào cái gì?
Đây là một loại tâm tính rất thú vị.
Trên lịch sử từng vô số lần xảy ra chuyện như vậy: đại quân nước địch tiếp cận, cũng đánh tới đô thành rồi, quốc chủ mời phú thương quý tộc trong đô thành có tiền bỏ tiền có sức bỏ sức, đổi lấy đáp lại lại là ít ỏi.
Là các phú thương quý tộc kia toàn bộ đều mù quáng ngu ngốc không biết hậu quả của kẻ địch xâm nhập sao?
Tự nhiên không phải.
Nguyên nhân lại rất nhiều, ví dụ như nước mất không có nghĩa là nhà mất, cùng lắm sau khi đầu hàng cống hiến số ít tiền tài cũng có thể sống tạm, chút tiền ấy của ta không giúp được gì, không có quốc gia chúng ta cũng có thể giữ được… các loại tâm lý may mắn tất nhiên là thành phần nguyên nhân rất lớn trong đó, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì Vương gia ta bỏ ra một vạn, Lý gia hắn chỉ bỏ ra ba ngàn? Dựa vào cái gì ai ai ai cũng không bỏ ra, ta phải bỏ ra? Muốn ta bỏ ra cũng được, ngươi bảo nhà bọn họ bỏ ra trước rồi nói tiếp. Xui xẻo? Xui xẻo vậy cũng là mọi người cùng nhau xui xẻo. Ta không đối đầu với nhà bọn họ, nhà bọn họ bỏ ra ít hơn ta cũng không được. Phải chết mọi người cùng chết!
Loại tâm lý dựa vào cái gì đó, chính là một loại bệnh cứng đầu cố hữu của mọi người.
Vĩnh Dạ Lưu Quang thấy được sau lưng việc để Tô Trầm sống sót mang đến nguy hiểm thật lớn.
Nhưng dựa vào cái gì ta giúp toàn bộ trí tộc bóp chết phiêu lưu, trả giá lại cần riêng nhà ta thừa nhận?
Không được, cho dù phải chết cũng phải cùng chết.
Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng có một mặt bình thường, loại tâm lý dựa vào cái gì này đối với lão cũng hữu hiệu.
Nhưng Vĩnh Dạ Lưu Quang chưa từ bỏ hy vọng.
Lão đương nhiên không muốn chết, lại càng không muốn Vũ tộc chết.
Cho nên lão đã nghĩ cách.
Lâm thời gia tăng điều kiện.
Tô Trầm ngươi không phải trâu bò sao? Không phải lợi hại sao?
Vậy được, ngươi đi đem Bất Hủ Chi Hồn và Hải Thần Chi Nhãn kiếm tới cho ta.
Có hai loại này, Thiên Không Thành có thể khôi phục năng lực hành động. Chỉ cần Thiên Không Thành có thể hành động, kế hoạch điểm di động lại tính là gì?
Ta không thể ngăn cản Nhân tộc quật khởi, nhưng ta có thể khiến Vũ tộc cũng khôi phục toàn thịnh.
Tương lai Nhân tộc cường đại rồi, Vũ tộc cũng phát triển an toàn, về phần tộc khác có chết hay không, liên quan gì ta. Nói không chừng tương lai sẽ từ sáu tộc diễn nghĩa chuyển biến thành hai tộc tranh bá.
Ừm, thật ra cũng là lựa chọn không tệ.
Cho nên Vĩnh Dạ Lưu Quang đưa ra cái điều kiện thứ ba thái quá này.
Tô Trầm nhìn hắn, cũng hết chỗ nói rồi.
“Bệ hạ, ngươi đây không phải đem ta coi như nô tài để dùng, ngươi đây là đem ta coi là thần đó!” Tô Trầm nói thấm thía.
Vĩnh Dạ Lưu Quang mỉm cười trả lời: “Thần, cao cao tại thượng, là sẽ không tiếp nhận ta bài bố. Nhưng ngươi có thể. Ngươi không phải thần, nhưng ngươi là người tài ba, là hiền giả!”
“Cho dù ta hiền nữa cũng vô dụng. Vì lấy về hai món đồ này, Vũ tộc năm đó cũng từng dùng rất nhiều biện pháp nhỉ? Nhưng có một lần nào thành công?”
“Cho nên mới cần tìm ngươi!” Vĩnh Dạ Lưu Quang trả lời: “Tin tưởng ngươi có thể làm được.”
“Nếu ta không làm được thì sao?”
“Vậy cũng chỉ có chết mà thôi.”
Lúc Vĩnh Dạ Lưu Quang không phân rõ phải trái, cũng thật có thể phi thường không phân rõ phải trái.
Tô Trầm bị lão chọc giận đến mức vui: “Được thôi, ta ngay cả ngăn cản ba nước xuất binh như thế nào cũng chưa có đầu mối, đã phải giúp Vũ tộc gánh vác trọng trách phục hưng. Vĩnh Dạ bệ hạ, ngài thật đúng là để mắt ta mà.”
Vĩnh Dạ Lưu Quang tình chân ý thiết trả lời: “Không phải ta để mắt ngươi, là chuyện ngươi làm khiến người ta không có cách nào xem nhẹ. Ngươi đã thương tổn Bạo tộc và Vũ tộc, vậy không bằng tiếp tục đi thương tổn hải tộc và linh tộc đi. Đem các đại trí tộc đắc tội hết, coi như là một thành tựu.”
Ừm? Ta có thể không nhận thành tựu này không?
Nhưng nhìn vẻ mặt Vĩnh Dạ Lưu Quang, Tô Trầm biết việc này là không thể thương lượng nữa.
Trên thực tế bắt đầu từ Vĩnh Dạ Lưu Quang nhìn thấu Tô Trầm là Nhiên Tiên cảnh, sát khí sát ý của lão, đã định sẵn chỉ có đáp ứng mới có thể giải quyết.
“Thoạt nhfin, ta cũng chỉ có thể đồng ý.”
“Vậy là tốt nhất.” Vĩnh Dạ Lưu Quang hài lòng nói: “Đương nhiên, chỉ cần Tô tiên sinh cần, tộc ta cũng sẽ dốc sức phối hợp.”
Vì thế Tô Trầm nói: “Ngươi vừa rồi hình như nói, chỉ cần ta muốn, quốc khố cũng mặc ta lấy gì cũng được?”
“...”
Lần này đến lượt Vĩnh Dạ Lưu Quang cạn lời
——————————————
Cung Vĩnh Trú, điện Dưỡng Thần.
Chư Tiên Dao ở ngay nơi này.
Ở sau khi trải qua một hồi hiểm tử nhưng vẫn còn sống, tâm linh Chư Tiên Dao cũng tựa như lập tức trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều.
Nàng dựa chéo vào trong lòng Tô Trầm, dùng giọng bình tĩnh nói: “Cho nên, chàng cứ thế đáp ứng lão?”
“Ta không có lựa chọn, một lần đấu này, là lão thắng.” Tô Trầm giận dữ nói: “Bây giờ ta mới biết, lúc trước ta có thể hoành hành ở Bạo tộc, là may mắn cỡ nào. Bởi vì Bạo tộc có tên quốc chủ ngu xuẩn. Nhưng Vũ tộc khác, Vĩnh Dạ Lưu Quang thật là đối thủ đáng sợ, ta cho rằng có Diêu Quang Huyễn Ảnh, có Nguyên Cốt Quyền Trượng, thì có thể thoải mái qua lại tự nhiên trên mảnh đất nyaf, nhưng ta sai rồi.”
Chư Tiên Dao nói: “Chung quy là ta làm liên luỵ chàng.”
“Nàng nếu nói như vậy, ta sẽ mất hứng.” Tô Trầm nói: “Nàng là nữ nhân của ta, không thể bảo vệ tốt nàng, ngược lại khiến nàng liên lụy vào, là trách nhiệm của ta, làm sao có thể nói là liên lụy. Giống như Vũ tộc là quốc dân của Vĩnh Dạ Lưu Quang, vì bọn họ, Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng đang làm việc nghĩa chẳng ngại ngần.”
Chư Tiên Dao liền cười: “Là ta làm kiêu, tướng công nói đúng.”
Nàng cũng lanh lẹ, lập tức không tự trách việc này nữa.
“Nhưng nhiệm vụ của Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng không dễ hoàn thành đâu.”
“Quả thực không dễ hoàn thành, cho nên chúng ta mới phải nắm chặt thời gian.”
Khi hắn nói chúng ta cần nắm chặt thời gian, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Chư Tiên Dao, trong mắt lóe ra hào quang.
Chư Tiên Dao hiểu ý tứ của hắn, mặt hơi đỏ lên, đẩy hắn một cái, thấp giọng nỉ non: “Ma quỷ.”
Tô Trầm lại đã ghé miệng hôn, kết quả là, khắp phòng đầy mùa xuân.
——————————
Cùng lúc đó, Vĩnh Dạ Lưu Quang và U Mộng Hoa Liên đang kịch liệt giằng co.
“Vì sao? Vì sao không bảo hắn đem thần vật giao ra?” U Mộng Hoa Liên phẫn nộ nói.
Nàng là thật sự nổi giận.
Vũ Thần giáo mất đi thần vật, đây là việc lớn.