← Quay lại trang sách

Chương 1200 Mở ra (2)

Thật không dễ gì đem đầu sỏ gây nên bắt được, Vĩnh Dạ Lưu Quang thế mà nói không tìm về được thần vật.

Đây là ý tứ gì?

Mặc dù U Mộng Hoa Liên không có thủ đoạn chính trị cao minh như Vĩnh Dạ Lưu Quang, cũng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở âm mưu nồng đậm sau lưng.

Vĩnh Dạ Lưu Quang không nhanh không chậm trả lời: “Ngươi nghĩ sai rồi, Hoa Liên. Ta chưa từng bảo Tô Trầm không giao ra thần vật. Chẳng qua các thần vật đó bây giờ quả thực không ở trong tay của hắn.”

“Vậy ở đâu.”

“Tiểu tử này rất giả dối, đã sớm dùng hóa thân đem đồ bí mật đưa ra khỏi vũ cảnh (lãnh thổ Vũ tộc), tìm nơi giấu kỹ.”

“Vậy thì bảo hắn đi cầm về!”

“Đây chính là điều kiện ta đưa ra cho hắn.” Vĩnh Dạ Lưu Quang vỗ tay U Mộng Hoa Liên an ủi: “Đừng lo, các thần vật đó không bay mất được.”

Bị Vĩnh Dạ Lưu Quang vỗ như vậy, trái tim U Mộng Hoa Liên cũng nhũn ra một phen, nàng hơi đỏ mặt: “Ta chính là lo lắng, chuyện thiên hạ này, đêm dài lắm mộng. Kéo dài càng lâu, lại càng có thể xảy ra biến cố.”

Cách nghĩ của U Mộng Hoa Liên thật ra không sai, đáng tiếc nàng không biết biến cố ra từ người bên cạnh, định sẵn bị lừa.

Vĩnh Dạ Lưu Quang sẽ không nói thẳng ta không đi đòi đồ, lão sẽ chỉ chụp mũ cho Tô Trầm, cuối cùng diễn biến thành Tô Trầm quỵt nợ. Mà Tô Trầm không muốn đem đồ trả lại cho Vũ Thần giáo, tự nhiên cũng nhận cái tiếng xấu này——hai người này coi như là gánh tiếng xấu cho nhau.

“Yên tâm đi, thần vật chung quy sẽ trở về, chỉ là vấn đề thời gian.” Vĩnh Dạ Lưu Quang an ủi: “Nhưng càng thêm quan trọng hơn, vẫn là Bất Hủ Chi Hồn và Hải Thần Chi Nhãn.”

Quả thực, năm đại thần vật Vũ Thần giáo tuy quan trọng, nhưng chung quy không bằng Bất Hủ Chi Hồn và Hải Thần Chi Nhãn.

Vĩnh Dạ Lưu Quang lấy tương lai Vũ tộc làm lý do, hóa thành một ngọn núi lớn ép xuống, ngay cả U Mộng Hoa Liên cũng không thể không cúi đầu.

U Mộng Hoa Liên chỉ có thể nói: “Được rồi, vậy ta tạm thời nhẫn nại một chút thời gian.”

“Không chỉ là nhẫn nại, còn có giúp đỡ. Ta cần ngươi mở ra điển tịch thần giáo cho hắn, cho hắn biết một ít tư liệu chi tiết về Bất Hủ Chi Hồn cùng Hải Thần Chi Nhãn, tiến một bước nâng cao bản thân, như vậy mới có thể giúp hắn hoàn thiện kế hoạch.” Vĩnh Dạ Lưu Quang nói.

Chuyện Vũ tộc trăm ngàn năm chưa làm được, cho dù việc Tô Trầm đến làm, cũng không dễ. Vĩnh Dạ Lưu Quang nếu là chỉ muốn giũ bỏ tiếng xấu, ra cái nan đề cho Tô Trầm, vậy thì thôi, dù sao việc giao cho ngươi, có thể thành công hay không ta mặc kệ. Nhưng lão không phải loại vũ này, lão đưa ra điều kiện này, chính là để Tô Trầm đi hoàn thành, mà không phải đi làm khó dễ, cho nên lão cũng sẽ phối hợp Tô Trầm, tận khả năng cung cấp giúp đỡ.

Chính bởi vậy, lão không những cần khuyên bảo U Mộng Hoa Liên bỏ qua thần vật trong giáo, thậm chí còn cần U Mộng Hoa Liên cung cấp nhiều giúp đỡ hơn. Ví dụ như cách dùng năm món thần vật kia —— đương nhiên, lời này không thể nói thẳng.

Nhưng chỉ cần U Mộng Hoa Liên gật đầu, sự tình liền dễ xử lý rồi.

U Mộng Hoa Liên nằm mơ cũng không ngờ Vĩnh Dạ Lưu Quang sẽ đem nàng tính kế sâu như vậy, xuất phát từ nhất quán tín nhiệm đối với lão, cuối cùng gật đầu nói: “Ta biết rồi. Vì nghiệp lớn vạn năm Vũ tộc ta, ta sẽ mở ra điển tịch cho hắn. Nhưng điển tịch rất nhiều, hắn trong một lần không xem được hết. Mà việc cấp bách là hai tộc xâm nhập.”

“Cái này không cần lo. Tô Trầm có năng lực lật xem nhanh chóng, để hắn vào phòng chứa sách, nửa ngày là đủ.”

“Trong giáo rất nhiều bí điển, mở ra như thế, chẳng phải là cái gì cũng cho hắn biết?”

“Hắn đã lập lời thề máu, sẽ không đem cơ mật tộc ta công khai.”

Lời thề máu là một loại bí pháp ước thúc chỉ Vũ tộc có, một khi vi phạm sẽ hình thành cắn trả. Tuy lấy thủ đoạn của Tô Trầm, vẫn có khả năng nhất định thoát khỏi trói buộc. Nhưng bất cứ nghiên cứu nào cũng cần bỏ vào năm rộng tháng dài, lấy sự theo đuổi của Tô Trầm, khẳng định sẽ không lãng phí thời gian ở phương diện này, giữ bí mật là được rồi, cho nên tác dụng của lời thề máu vẫn đáng tin.

U Mộng Hoa Liên nghe xong hừ: “Kẻ này, thật sự là đạo tặc trời sinh. Đạo bảo, đạo tiền, càng đạo tri thức.”

Vĩnh Dạ Lưu Quang từ từ nói: “Ta bây giờ chỉ hy vọng, thủ đoạn đạo tặc của hắn có thể lợi hại hơn chút, như thế mới không phụ ngươi ta mong đợi.”

Hắn cố ý nói ngươi ta mong đợi, giống như tất cả kế hoạch đều là U Mộng Hoa Liên và Vĩnh Dạ Lưu Quang cùng nhau chế định, U Mộng Hoa Liên bất tri bất giác lên thuyền giặc, trong lòng thế mà lại sinh ra cảm xúc tương tự.

Chiều hôm ấy, Tô Trầm được phép tiến vào lầu chứa sách của Vũ Thần giáo.

Nơi này đặt lượng lớn điển tịch của Vũ Thần giáo, bao gồm bí sử Vũ Thần, các loại áo thuật, bí pháp thần kỳ, đồng thời cũng có ghi chép chi tiết về Bất Hủ Chi Hồn cùng Hải Thần Chi Nhãn.

Ngoài ra, chính là ghi chép về năm đại thần vật.

Đây mới là điều Tô Trầm thực sự muốn.

Từ Vũ Thần giáo đạt được năm đại thần vật, bốn món khác thì thôi, thật sự khiến Tô Trầm mãi không làm rõ được là con côn trùng bị phong ấn ở trong thủy tinh phong ấn kia.

Mà ở sau khi lật xem điển tịch Vũ Thần giáo, Tô Trầm rốt cuộc biết đó là cái gì.

Thiên Tai Trùng!

Nghe nói đây là một loại ma trùng phi thường đáng sợ thời kỳ thượng cổ, có năng lực sinh sôi nảy nở và tái sinh mạnh mẽ, có được vuốt sắc cùng răng không đâu không phá, khẩu vị lớn, khi rợp trời rợp đất lao tới, căn bản là một trận thiên tai.

Ở thời kì cường thịnh nhất của nó, nghe nói ngay cả nguyên thú cũng có thể chống lại, có thể thấy được trình độ khủng bố của nó.

Sau khi thiên địa kịch biến, loại côn trùng này cũng chịu thiên địa lực suy kiệt áp chế.

Nhưng chúng nó chưa lựa chọn ngủ đông như nguyên thú, mà là lựa chọn tự mình thoái hóa. Tức giảm đi lực lượng của mình, để thích ứng hoàn cảnh mới.

Thiên Tai Trùng vốn là sinh vật quần cư, dựa vào là số lượng mà không phải chất lượng.

Với chúng nó mà nói, thoái hóa cũng không phải một chuyện không thể tiếp nhận. Làm cá thể, lực lượng chúng nó chỉ cần đạt tới có thể thích ứng hoàn cảnh là được, về phần thực lực thì giao cho số lượng đến giải quyết.

Chính bởi vậy, Thiên Tai Trùng từng một thời trở thành tồn tại xưng bá đại lục. Khi nguyên lực khô kiệt, vạn vật ngủ đông, Thiên Tai Trùng lại vẫn có thể tiêu dao như cũ.

Thật sự ước thúc chúng nó không phải thiên địa lực này, mà là ở dưới sự điên cuồng cắn nuốt của chúng nó mang đến tài nguyên khô kiệt.

Mỗi lúc đó, Thiên Tai Trùng sẽ bởi vì thiếu thức ăn mà chết rất nhiều rất nhiều, chỉ có chút ít có thể sống sót, ở lúc vạn vật sống lại một lần nữa lớn mạnh.

Thật sự ngăn chặn chúng nó lớn mạnh chính là Áo Thế đế quốc.

Bọn họ quật khởi ở thời kì Thiên Tai Trùng suy yếu nhất, cũng nhân cơ hội diệt sạch đại bộ phận Thiên Tai Trùng, đem trùng hoạn khống chế ở trong trình độ nhất định. Mỗi khi có Thiên Tai Trùng xuất hiện, thì kịp thời tiêu diệt, không để nó phát triển an toàn, do đó khiến tộc đàn đáng sợ này không có cơ hội quật khởi nữa.